Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 164: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:01:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sát Vô Xá
Trên bầu trời, những tiếng sấm liên tiếp vang dội ngớt khiến đầu óc choáng váng, lâu dần cũng bắt đầu quen.
Sự yên bình của Đại Trạch đột nhiên mất vì sự can nhiễu của sấm sét.
Sóng lớn từ Tây sang Đông, từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc, từ Bắc sang Nam, từ bốn phương tám hướng đổ dồn về trung tâm, sóng cao hơn sóng .
Lôi quang và sóng triều như đang vọng ứng từ xa, như đang kìm hãm lẫn , như một cuộc thi đấu, cái lặn cái trồi, cái trồi cái lặn.
Tiêu hao ròng rã bảy ngày, Yêu Hoàng đó quan sát bảy ngày.
Sau đó, một tiếng sấm vang trời lở đất, một tiếng động lớn rung chuyển cả thế giới vang lên từ phía Tây Bắc.
Tiềm Long Quan nhất thời thể xác định nguồn gốc của âm thanh, nhưng nhiều ở gần nguồn thấy.
Tứ Tượng Sơn từ hướng Thiên Đô nhổ tận gốc, bay nhanh về phía Đông.
Điều khiến những bách tính vốn tai họa càng thêm tuyệt vọng.
Đại Tế Tư c.h.ế.t, ngay cả thần sơn cũng rời bỏ họ.
Nhân tộc quả nhiên bỏ rơi, còn hy vọng nữa!
Một ngọn núi hùng vĩ từ phía Tây trôi tới, đến phía Đại Trạch, sóng lớn trong Đại Trạch sôi trào, rõ ràng đạt đến đỉnh điểm, thủy triều nối liền với đỉnh núi giữa trung, như thể đang nâng đỡ ngọn núi đó.
Lôi quang trời vẫn ngừng, Yêu Hoàng đó cũng hề động đậy, tư tưởng thực bay về nhiều năm .
Những ký ức lãng quên từ lâu đột nhiên hiện lên lúc .
Uy áp đến từ cổ thần sơn Tứ Tượng Sơn, cùng với bóng hình từ trong sóng triều xông thẳng lên trời, khiến Yêu Hoàng khỏi thở dài, khiến những con yêu đặt chân lãnh địa Nhân tộc đều dừng bước thể tiến lên.
Ngọn lửa cháy ở rìa Hoang Nguyên đột nhiên trở , trong chớp mắt lan như cháy đồng cỏ.
Một tiếng hót lanh lảnh vang lên cùng với một bóng trắng vút lên trời.
Tiếng đàn cổ từ hư truyền đến, từng luồng âm thanh vang vọng khắp bốn phương, xa đến mức Tô Thanh Lương tỉnh dậy hôn mê còn đang điên cuồng bay ngược về Yêu Vực cũng rõ mồn một.
Cung Thù Hằng, trở !
Bản nhạc sáng tạo chuyên để khắc chế Yêu tộc khoảnh khắc phát huy uy lực đến cực hạn.
Trong nháy mắt, tường lũy tan thành tro bụi, Yêu tộc cũng .
Yêu Hoàng , nàng cũng .
Tứ Tượng Sơn theo tiếng đàn mà hạ xuống, cả ngọn núi trực tiếp rơi Đại Trạch vẫn thể đặt xuống, trực tiếp đ.á.n.h bay Yêu Hoàng Cung đang ở bờ Đông Đại Trạch.
Nếu Yêu Hoàng phất tay áo đỡ lấy, Yêu Hoàng Cung của nó mới hạ xuống đất kịp ở một ngọn núi ép văng xuống Tùng Cực Chi Uyên.
“Tiềm Long Quan hủy, lấy Tứ Tượng Sơn ranh giới, phía Tây đều là đất của Nhân tộc, nếu còn dám phạm, g.i.ế.c tha!”
Một giọng lớn, nhưng truyền khắp bốn phương, rõ ràng lọt tai mỗi sinh linh.
Tô Thanh Ngọc từ rìa Vô Tận Hoang Nguyên bò dậy, lảo đảo bước về, ánh mắt trống rỗng khoảnh khắc cuối cùng cũng chút thần thái, nhưng cúi đầu chiếc vòng tay , một nỗi bi thương ngừng dâng lên từ tận đáy lòng.
“Khương Hoài! Khương Hoài, hối hận . Ta về nữa, chúng Bảo Phong Sơn nữa. Ta cùng cứ ở Đan Phong Cốc, bầu bạn với , chúng đều sống .” Chỉ cần đều sống , ở thì gì khác biệt ?
Là hại , là hại !
Đang nàng dừng , sâu về phía Tây.
Gia đình nàng ở đó, đó là nơi nàng đến, cũng là nơi Khương Hoài cùng nàng đến.
, bọn họ mãi mãi thể trở về nữa.
Đứng một hồi lâu, nàng từ từ xoay , một nữa về phía rìa Hoang Nguyên.
Tô Thanh Lương từ Vô Khải Địa Vực vội vã trở về, cùng đường với nàng, bởi vì vốn dĩ cùng một hướng, cứ thế lướt qua .
“Cung Thù Hằng, ngươi quả nhiên vẫn còn sống.” Yêu Hoàng bay vút lên trời, giữa hư đang ôm cổ cầm đám mây.
Trường bào màu trắng ngà, búi tóc giản dị, vạt áo rộng và mái tóc đen hòa mây, cuộn trào theo gió, phía một con phượng hoàng phát ánh sáng xanh lam lạnh lẽo đang kiêu ngạo cuộn .
“Phong Tị, lâu gặp!”
Nghe thấy cái tên lâu gặp , Yêu Hoàng hơi恍惚, nó suýt nữa quên mất, bản nó cũng giống như những con , cũng tên. Và lâu đây, nó còn từng học theo Nhân tộc mà đặt tên cho những tiểu yêu bên cạnh .
Một tiếng rồng ngâm vang lên khoảnh khắc , nước Đại Trạch hóa thành một con thủy long, nâng đỡ Tô Thanh Châu rực rỡ sắc màu bay từ mặt đất lên mây.
Một đạo kim hoàng long hình quang sáng như đang phụ họa tiếng thủy long, cũng là một tiếng gầm dài từ xa chạy đến, đó cuồng nhiệt quấn lấy thủy long, như những cố nhân lâu ngày gặp mà kích động.
Sau đó cùng vây quanh Tô Thanh Châu, cuối cùng đồng loạt chìm cơ thể .
Phong Tị thấy bật thành tiếng, âm thanh như sấm sét vang vọng khắp bầu trời.
“Không hổ là thần linh trời đất nuôi dưỡng, Cung Thù Hằng, ngươi quả nhiên là vô tâm.” Nói gì mà che chở Nhân tộc, thực vạn vật trong mắt nàng đều như cỏ cây.
Đầu tiên là Nhân Hoàng Ấn, đó là Càn Khôn Tán, đ.á.n.h tráo trời đất, che mắt thiên cơ.
Ván cờ , thoạt do bàn tay Thượng Cang chủ đạo, bọn họ đều là quân cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-164.html.]
giờ đây Phong Tị cảm thấy, cục diện ván cờ chia năm năm, Cung Thù Hằng một nắm giữ một nửa.
“Từ trận Nhân Yêu đại chiến , khoảnh khắc Hoàng Long vong, ngươi bắt đầu bày bố cục đúng ?”
Tự nhập cuộc, kéo theo tất cả sinh linh của Nhân tộc và Yêu tộc cục.
Bất luận là tử của , vị Hoàng đế Khương Thiếu Dương diệt vong, hoặc nay là nó cùng những và yêu khác, tất cả đều là một quân cờ bàn cờ của Cung Thù Hằng.
Lấy phương thức tổn địch tám trăm tự tổn một nghìn, hòng xóa sổ yêu tộc khỏi thế gian .
Nói yêu tộc tâm ngoan thủ lạt, nhưng so với Cung Thù Hằng vị thần linh , Phong Sỉ còn cảm thấy tự thẹn bằng.
Cung Thù Hằng khẽ thở dài, nó: "Nhiều năm trôi qua như , Phong Sỉ chẳng còn là Phong Sỉ, mà vẫn là Phong Sỉ, vẫn như thuở bé, luôn suy nghĩ chuyện phức tạp đến thế.
Vạn vật thế gian , bao gồm cả ngươi và , đều là định . Nhân quả tuần , thiên lý luân chuyển. Ngươi chìm giấc ngủ sâu bao năm như , thông suốt cũng chẳng bất ngờ. Dù , ngủ say thật chẳng khác gì cái c.h.ế.t, là thứ não."
"Nhiều năm như , cái miệng của ngươi vẫn hôi thối như thế, thật khiến chán ghét!"
Giọng Phong Sỉ chợt trở nên nặng nề hơn, nó giơ tay, một hư ảnh khổng lồ liền vồ tới Cung Thù Hằng.
Cung Thù Hằng nhẹ nhàng gảy dây đàn, để mặc tiếng đàn lan tỏa, rút cạn yêu lực trong cơ thể yêu tộc mặt đất, tận mắt chúng biến thành những loài chim bay thú chạy chỉ hình lớn hơn một chút, đó hoảng loạn bỏ chạy sự phản công của nhân tộc.
Còn Phong Dung chợt mở mắt, cõng Tô Thanh Chu lao thẳng về phía Phong Sỉ.
Nhân Hoàng Ấn nhập thể, Hồn Hoàng Long phục hồi, Ngự Long Thuật trong khoảnh khắc đạt đến cực điểm.
Chàng khẩn thiết cần một trận chiến sảng khoái tột độ để củng cố và giải phóng sức mạnh, nếu e rằng cả sẽ nổ tung mất.
Chỉ thể trâu non mới đẻ sợ cọp, thêm đó sức mạnh bùng nổ lúc khiến đầu óc choáng váng.
Lại dám tay nhắm thẳng Yêu Hoàng để giao chiến.
Đương nhiên, cũng là do thần hồn trong cơ thể quấy phá.
Phong Sỉ phục hồi, hấp thụ bao nhiêu m.á.u của nhân tộc và yêu tộc, dù cho lúc vẻ là một , nhưng trong mắt Tô Thanh Chu là khí tức tanh tưởi của máu.
Là tân chủ của Nhân Hoàng Ấn, tân Hoàng của nhân tộc, bao dân chúng tử nạn, mối thù thể báo.
Bởi , Phong Sỉ sống thì chứ, vẫn c.h.ế.t, còn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t, để đặt nền móng cho vị trí Nhân Hoàng của , đặt nền tảng truyền thừa vạn năm cho nhân tộc.
Bởi , Cung Thù Hằng mới buông tay để tự chiến đấu.
Bởi , Phong Dung niết bàn trùng sinh mới cam tâm tọa kỵ cho , giúp một tay.
Có Tứ Tượng Sơn và Cung Thù Hằng ngăn cản, Phong Sỉ thể vượt qua, chỉ thể Tô Thanh Chu kéo về phía trung của Tòng Cực Chi Uyên.
Cuộc tàn sát phía nhanh chóng chấm dứt, vô yêu tộc giây phút còn cuồng hoan vì thể mặc sức thu gặt sinh mạng nhân tộc, giây phút yêu lực mất hết, liền trốn trong núi sâu.
Mèo con Kute
Lại những Yêu Thần yêu lực hùng hậu, khi cảm thấy liền nhanh chóng rút , chạy trốn về phía Vô Khải Địa Vực.
Cung Thù Hằng để mặc chúng tản tứ phía, hề đuổi cùng g.i.ế.c tận.
Một nghiệt súc như Phong Sỉ, hiểu tâm tư của thần linh.
Nàng từng nghĩ đến việc diệt tộc yêu, nàng chỉ để nhân tộc thể c.h.ế.t sống .
Nhân tộc và yêu tộc, tồn tại mảnh thiên địa , thì tự đạo lý tồn tại của riêng .
Nếu d.ụ.c vọng nảy nở, Phong Sỉ ngấm ngầm bày bố, nhân tộc yêu tộc giữ đúng bổn phận, mạnh ai nấy yên , thì thương vong vô , m.á.u chảy thành sông.
Còn nữa, để triệt để g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Sỉ.
Nàng vạn vạn ngờ rằng nghiệt chướng c.h.ế.t vạn năm sống , hơn nữa còn bày một ván cờ lớn như , gây sát phạt khủng khiếp, khiến sinh linh lầm than.
Nếu Trời phạt, liền do nàng tới phạt!
Đại thế mặt đất mất, nàng liền còn bận tâm, ôm cổ cầm bay về phía trung Yêu Vực.
Tranh đoạt của bậc Hoàng giả, trời long đất lở.
Nếu sự che chở của Tứ Tượng Sơn, tất cả sinh linh, đều c.h.ế.t!
Trên Thần Sơn, côn trùng kêu chim hót, một đạo ráng chiều, vắt ngang cả dãy núi.
Hoàn khác biệt với cảnh trời long đất lở, điện giật sấm vang Yêu Vực.
Tô Thanh Lương ôm Tô Thanh Uyên m.á.u me đầm đìa, tựa Hổ Kim Ti đang thở thoi thóp, ánh mắt rời khỏi bàn tay đứt lìa của nàng, về phía xa.
Tựa như đang đợi chờ, nhưng cũng ai đang đợi điều gì.
Tân Di lê bước chân nặng nề từng bước một về phía , chầm chậm xổm xuống, quỳ gối mặt .
Một lúc lâu mới khó khăn mở lời: "Thứ cho , thể, thể mang Tô Thanh Thần về."
Tô Thanh Lương ngẩng đầu nàng: "Chàng ?"
Tân Di mặt lên bầu trời Yêu Vực đang gió nổi mây vần, một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt: "Chàng c.h.ế.t , hiến tế sống Yêu Hoàng." Nói xong, nàng cụp mi mắt, nước mắt trong khoảnh khắc đó rơi xuống đất, thấm trong đất.
Bảo Phong Sơn, cuối cùng họ cũng về nữa .
(Hết Quyển Thượng)