Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 22: --- Tiên Nhân Vuốt Đỉnh

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Gặp gỡ tức là duyên phận, ngươi thể từ bên ngoài đến đây gặp , thể thấy là mệnh định ngươi và một chút duyên phận, thì sẽ ban cho ngươi một kỳ ngộ.” Có lẽ là vì thời gian hành y quá lâu, là một tính cách vô cùng lạnh nhạt, ngay cả đối với đồng môn, để ý cũng xem tâm trạng của .

 

Bất kể là môn hạ tử, những đến cầu y hỏi t.h.u.ố.c từ y, những lời và việc quan trọng, y đều ít khi chủ động mở lời.

 

Giờ phút cũng , ngay cả khi y tự mở lời cũng cảm thấy chút kinh ngạc, một tiểu nha đầu quần áo rách rưới như ăn mày, thể cho y cảm giác .

 

Y thể , tiểu nha đầu mặt thể chịu trọng thương, tướng mạo trường thọ.

 

Vậy thì, y liền giúp nàng tẩy tủy phạt kinh, khiến nàng một thể cường tráng, sống trọn đời bệnh tật đau đớn.

 

Khoảnh khắc tay Thái Hòa đặt lên đỉnh đầu Cung Thù Hằng, y chút hoảng hốt, nhớ nhiều năm khi y tới Tứ Tượng Sơn cũng là như .

 

Sư phụ duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu y: "Ngươi duyên, thì nhận lấy ngươi, tên là Thái Hòa, từ nay bệnh tai, tiêu d.a.o cả đời."

 

Cung Thù Hằng nín thở ngưng thần, cũng là khẩn trương.

 

Mèo con Kute

Chủ yếu là cố gắng giả vờ, giả bộ dáng vẻ một đứa trẻ bình thường.

 

Đối với nàng mà , thật sự là một thử thách.

 

Nàng từng nghĩ tai ương nghiêm trọng như , xuất hiện dịch bệnh, Tứ Tượng Sơn bên sẽ phái tới hỗ trợ quan viên triều đình xử lý.

 

nàng ngờ Thái Hòa tự tới.

 

Lại còn tình cờ chạy tới Bảo Phong Sơn, còn gặp .

 

Một luồng lực lượng vô cùng nhu hòa từ đỉnh đầu nàng chậm rãi chảy cơ thể, nhanh tràn ngập khắp các kinh mạch trong thể.

 

Nàng chỉ hiếu kỳ mặt, cố ý cảm nhận, giống như thịt thớt, mặc xẻ thịt.

 

Thái Hòa nếu ý , chỉ cần khẽ động một cái là nàng sẽ c.h.ế.t thêm nữa.

 

Cảm giác khoan khoái thẩm thấu cơ thể dần ngừng , nàng đầy vẻ hiếu kỳ, trong đôi mắt lấp lánh Thái Hòa: "Ngươi là thần tiên ?"

 

Thái Hòa ánh mắt nàng lây nhiễm, khóe môi khẽ cong lên, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

 

"Vậy nên, ngươi nguyện ý bái sư phụ theo ?" Nói xong sững sờ, y cảm thấy chắc chắn điên .

 

Cung Thù Hằng ngây ngốc y, bái sư? Đổi ngược ư?

 

Sau đó lắc đầu: "Không , về nhà."

 

Chưa đến vấn đề danh phận, chủ yếu là rời khỏi Tứ Tượng Sơn, nàng liền còn nghĩ tới việc về nữa.

 

Nàng giam cầm ở đó quá lâu .

 

Đời sẽ dài bao lâu, nhưng nàng bất kỳ mối liên hệ nào với nơi đó nữa.

 

Thái Hòa cũng miễn cưỡng: "Vậy ngươi !" Thậm chí còn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Tay nhấc lên, Cung Thù Hằng liền trở về chỗ cũ, cái giỏ rách của nàng.

 

Nàng bối rối xung quanh, ngẩng đầu lên nữa, tảng đá còn bóng .

 

nàng động đậy, nguyên tại chỗ như thể ngây dại, thậm chí còn xoay vài vòng tại chỗ.

 

Sau đó cũng vội rời , tay chân cùng dùng sức leo lên tảng đá lớn mà Thái Hòa , xuống.

 

Nhắm mắt như thể ngủ, thực tế là đang cảm nhận thể hiện tại của .

 

Thân thể thể chịu đựng thần hồn của nàng, cho dù thần hồn tổn thương hiện giờ vẫn còn yếu, nhưng vẫn gây ít tổn thương cho thể .

 

Cái hành động vô tình của Thái Hòa, nhưng tạm thời giúp nàng giảm bớt phần nào.

 

Một uống một cắn, cũng coi như là trọn vẹn duyên phận sư đồ một kiếp của bọn họ.

 

Giờ đây bọn họ là của hai thế giới, nhất đừng gặp nữa.

 

Nằm co ro ở đó nửa ngày, đó mới chậm rãi bò dậy, trượt xuống khỏi tảng đá lớn, cái giỏ rách , thấy thêm hai thỏi bạc.

 

Nàng khẽ trầm tư, cảm thấy con thật sự là thứ phức tạp nhất đời .

 

Nàng ba đồ , đều từ nhỏ lớn lên ở Tứ Tượng Sơn, nàng tự giáo dưỡng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-22-tien-nhan-vuot-dinh.html.]

Tuy là ưu tú đến mức nào, nhưng cũng đều sở trường riêng, trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, mang cho nàng niềm vui vô tận.

 

Thế nhưng chung sống bấy nhiêu năm, đến cuối cùng nàng mới phát hiện, những đứa trẻ lớn lên mí mắt nàng , nàng mà một đứa cũng hiểu rõ.

 

Ví dụ như Thái Hòa nhỏ nhất, từ đến nay ít , một bộ dáng lạ chớ gần.

 

Lại từng nghĩ qua, còn lúc thiện lành đến .

 

Giữa núi rừng hoang dã, gặp một liền chủ động tay giúp thanh tẩy cơ thể, còn mở lời thu đồ, khi từ chối cũng giận, còn lấy tiền bạc tặng.

 

Cái thứ nhân tính Cung Thù Hằng đến nay vẫn thể hiểu thấu.

 

Dứt khoát cũng phí cái đầu óc đó nữa, chuyện cứ thuận theo tự nhiên .

 

Nàng bây giờ chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, đang lo lắng vì cái ăn cái mặc.

 

Số bạc đến thật đúng lúc, quả là một đứa trẻ .

 

Nhặt cái giỏ vắt lên vai, tìm bụi sơn lam mà nàng thấy đó.

 

, còn nữa , một chút cũng còn!

 

Thôi , dù ý định ban đầu của nàng là để đổi lấy tiền, bụi sơn lam cũng coi như giá trị .

 

Có tiền, đương nhiên là tính toán xem tiêu thế nào.

 

Nơi bọn họ đang ở thì , đồ mặc cũng miễn cưỡng nghĩ cách, vấn đề lớn nhất đối mặt chính là đồ ăn.

 

Cũng thể chỉ dựa hai thỏi bạc , d.ư.ợ.c liệu cần hái thì vẫn hái, tiền tiếp tục kiếm, vì cơm ngày nào cũng ăn, những thứ đều cần tiêu hao.

 

Mặt trời lặn, nàng mới từ trong núi trở về.

 

Từ xa thấy khói bếp bốc lên từ mái nhà.

 

Chưa đến gần thấy giọng ồn ào của Tô Thanh Ngọc: "Ta cảm thấy , ngày mai thể may xong áo bông cho Lục Nhi."

 

"Vậy của đại ca thì ?"

 

"Chờ của Lục Nhi xong, là thể của đại ca ."

 

Trước đây thường gọi "đại ca đại ca", nhưng khi thương lượng, bọn họ cảm thấy gọi như nữa thì thích hợp.

 

Bởi vì bọn họ đều theo họ Tô Thanh Lương, đều mang họ Tô, đương nhiên gọi là đại ca.

 

Bọn họ là lương dân , sống một cuộc sống đàng hoàng, cần ăn xin nữa.

 

Cách xưng hô "đại ca" thể dùng nữa.

 

Cung Thù Hằng là nhỏ nhất, hơn nữa trong mắt mấy bọn họ là lợi hại nhất, cho nên theo bản năng bắt đầu lấy nàng đầu.

 

Ngoại trừ nàng, thì Tô Thanh Lương là quan trọng nhất.

 

Đường Du : "Chờ ngươi xong áo bông của Lục Nhi, áo của đại ca ngươi cũng sẽ xong."

 

Sự khác biệt giữa vẫn lớn, một là chất lượng mũi kim, một là tốc độ.

 

Bọn họ áo bông đệm lau sậy cho Tô Thanh Lương và Tráng Cảnh An, bên trong là vải mới, bên ngoài dùng vải cũ nát chắp vá , tuy chỉnh tề, nhưng là miếng vá.

 

Đây vẫn là do Đường Du sắp xếp.

 

Tuổi lớn hơn một chút, xuất từ gia đình quyền quý, rốt cuộc cũng kiến thức rộng rãi, gì cũng chu .

 

Hai giờ phút đang phục dịch, cái thứ lao dịch ai đến cũng đều biến sắc.

 

Không chỉ là vô thường, hơn nữa là một nơi xem .

 

Đồ vật mang tới nhất định thể quá chói mắt, quá , nếu bọn họ dùng đành, chừng còn vì thế mà vạ lây.

 

Cho nên y phục mang cho hai tuy bên trong lót lau sậy, nhưng bên ngoài vẫn rách nát.

 

Giày dép thì cách nào , giày bằng da thể gửi cho bọn họ, cái đó thật sự là quá chói mắt một chút.

 

Chỉ mong bọn họ đến lúc lạnh nhất là thể trở về, đến nỗi thật sự c.h.ế.t cóng ở bên ngoài.

 

 

Loading...