Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 26: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại Phong xanh lè

 

Phong Khỉ dùng nước đun sôi rửa sạch sẽ Đại Phong từ đầu đến chân, đó dùng đá giã nát những loại d.ư.ợ.c thảo cầm m.á.u tiện tay hái đường.

 

Nó cẩn thận bôi t.h.u.ố.c lên từng vết thương. Sau đó cả Đại Phong nhuộm xanh lè bởi màu nước cỏ.

 

Phong Tị mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn hối hận vì nhặt cái thứ giữa đường.

 

Cứ mãi tỉnh, thật sự lãng phí thời gian.

 

Thế là vươn tay khách khí véo véo mặt đối phương, véo một cái huyệt nhân trung của .

 

Lực tay lớn đến nỗi, dù Đại Phong da dày thịt béo, vẫn véo đau đến suýt bật dậy.

 

Cuối cùng, nó đành giả vờ từ từ mở mắt.

 

Phong Tị sững sờ một chút, đó với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Ôi chao, nếu ngươi mở mắt, còn tưởng ngươi c.h.ế.t chứ.” C.h.ế.t thì thể vứt , như sẽ phiền phức, cũng chậm bước chân bôn ba của .

 

Đại Phong suy nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp ngôn ngữ giống với nhân tộc: “Là ngươi cứu ?” Thằng nhóc ngốc!

 

Phong Tị “hừ” một tiếng: “Ở đây ngoài và A , còn ai khác ? Ngươi thương đến hỏng não ?”

 

là một cái miệng cay độc.

 

Đại Phong chống tay xuống đất khó nhọc dậy, quanh: “Đây là ?”

 

Phong Tị kiêu căng: “Đừng hỏi , cũng .”

 

Phong Khỉ cầm ống tre đưa cho nó: “Uống một chút , ấm họng.”

 

Đại Phong thứ trong tay nó hiểu lắm. Sau khi nhận lấy, nó bên trong, thứ đựng bên trong trông giống nước, nhưng màu đen sì, bốc nóng hổi, mùi dễ chịu chút nào.

 

Phong Khỉ cực kỳ kiên nhẫn lặp một nữa: “Ngươi thương khá nghiêm trọng. Trên đường hái một ít d.ư.ợ.c thảo, bôi một ít lên ngươi, còn nấu thành nước. Uống trong và bôi bên ngoài đều tác dụng, như ngươi mới thể mau chóng hồi phục.”

 

Nó vẫn kinh nghiệm về d.ư.ợ.c thảo và phương thuốc.

 

Đại Phong cả nó đều , nhân loại thật là những thứ kỳ quái. Chẳng qua là thương chút vết rách, chảy chút máu, cần bôi nó thành thế ? Không chỉ lột truồng bôi xanh lè nó, mà còn bắt nó uống thứ nước kỳ quái .

 

Khó ngửi như , ai bên trong độc ?

 

Sau đó nó mới nhớ nó sợ độc cái gì chứ? Quả nhiên vật họp theo loài, yêu tụ theo bầy.

 

Hai kỳ quái, cùng nó cả chặng đường, đầu óc nó cũng trở nên kỳ quái .

 

đổi sắc mặt uống cạn thứ t.h.u.ố.c đen sì đó, “oa” một tiếng phun .

 

Yêu sinh vạn năm, trí nhớ của nó vẫn luôn . Trong ấn tượng, từng uống thứ quỷ quái nào khó uống đến thế.

 

Phong Khỉ kinh ngạc nó, đó vẻ mặt đầy đau xót: “Ngươi lãng phí quá! Một thang t.h.u.ố.c tìm nửa ngày mới đủ.”

 

Đại Phong: Hóa đều là của nó.

 

Có mục đích, nó hiếm khi kiên nhẫn, thành khẩn xin : “Thực sự xin , thật sự quá khó uống.”

 

“Thuốc đắng dã tật mà!”

 

Cái thứ lộn xộn gì thế ?

 

Phong Tị liếc vẻ mặt đau xót của : “Dù thì cũng sống , mục đích cũng đạt , cần chuẩn cho nữa. Ta chuyện trung khí đầy đủ, chắc là c.h.ế.t .”

 

Phong Khỉ : “Vậy chúng chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-26.html.]

“Đi , lãng phí thời gian dài .” Phong Tị định ở một chỗ quá lâu.

 

A phụ thần thông quảng đại, cùng với mấy vị Thiếu Tư và Trưởng lão, đầu óc nào nấy đều nhanh nhạy hơn cả.

 

Nói chừng lúc phát hiện họ mất tích , vạn nhất phát hiện chút manh mối nào đó thì nhanh sẽ tìm họ.

 

Thế nên, bọn họ thể ở một chỗ quá lâu.

 

“Này, ! Các ngươi ? Có thể đừng bỏ ? Trong rừng sâu núi thẳm yêu quái, các ngươi bỏ một còn chẳng bằng đừng cứu , sẽ yêu quái ăn thịt mất.”

 

Phong Khỉ sững , , y quên mất chuyện : “Ngươi tên là gì? Nhà ngươi ở ? Để đưa ngươi về.” Cứu thì cứu cho trót, nếu thì khác gì cứu chứ?

 

“Ta tên Đại Phong, nhà ở phía đông Tử Ngọ Sơn.”

 

Mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây.

 

Mặc dù hai đầu rời khỏi bộ lạc, Tử Ngọ Sơn là nơi nào, nhưng vẫn thể nhận phương hướng rõ ràng.

 

“À! Tên ngươi chút giống bọn . Tử Ngọ Sơn cách đây bao xa ? Bên đó còn bộ lạc nào ? Ước chừng bao nhiêu ? Ta phía đông là lãnh địa của yêu tộc, chỗ các ngươi cách yêu tộc còn bao xa nữa?”

 

Chuyện Phong Tị hứng thú, dù thì y lén lút lẻn ngoài cũng là nhắm thẳng tới yêu tộc.

 

Trong bộ lạc của bọn họ vài loại vũ khí đều là do tình cờ gặp yêu thú g.i.ế.c c.h.ế.t, đó Thiếu Tư lấy luyện chế thành.

 

Sắc bén vô cùng, còn sắc bén và bền chắc hơn cả vũ khí chế tạo từ xích kim. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn quá ít.

 

Thế nên, y cũng chỉ đơn thuần là nhàm chán, mà còn ôm ấp những mục đích thể .

 

Đại Phong hứng thú hai bọn họ: “Các ngươi từng về yêu tộc ? Nhà các ngươi ở ?”

 

“Nhà bọn ở Vân Khuyết Sơn, ngươi từng về Vân Khuyết Sơn ?” Phong A Công rằng Thiên Khuyết bọn họ là bộ lạc lớn nhất trong nhân tộc ở thế giới , chẳng lẽ vẫn còn ?

 

“Chuyện đó thì từng qua, nhưng từng về Tứ Tượng Sơn.”

 

Phong Khỉ là một đứa trẻ đơn thuần. Đương nhiên, Phong Tị cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Thân là con trai của thủ lĩnh bộ lạc, điều bọn họ cảm nhận từ khi sinh chính là sự tâng bốc và thiện ý của tất cả trong bộ lạc. Thứ gọi là lòng hiểm ác, bọn họ từng qua, chẳng khác nào một tờ giấy trắng.

 

, đúng , bọn cách Tứ Tượng Sơn xa .”

 

Đại Phong khẽ cụp mi mắt, giấu thần sắc trong mắt: “Nghe Tứ Tượng Sơn thần linh cư trú, các ngươi từng gặp ?”

 

Phong Khỉ : “Không ! Thần linh bọn thể tùy tiện gặp chứ? Chỉ thủ lĩnh bộ lạc và vài vị Thiếu Tư mỗi khi cúng tế mới thể gặp, những khác thì thể thấy .”

 

Đại Phong trầm tư: “Thật sự .” Truyền thuyết mà đều là thật, thế nên những chuyện khác lẽ cũng nên tin một chút .

 

Phong Tị thấy bọn họ thật nhiều, với vẻ mặt hầm hầm nó: “Ngươi đang ?”

 

Đại Phong lập tức đổi giọng: “Ta là các ngươi thật may mắn, mà còn thể gặp thần linh trong truyền thuyết. Bọn chỉ qua, từng thấy bao giờ.”

Mèo con Kute

 

Phong Khỉ kéo nó từ đất dậy, khoác chiếc áo choàng dính đầy vết m.á.u lên nó: “Ngươi vẫn trả lời câu hỏi của bọn .

 

Chỗ các ngươi bao nhiêu ? Có gần yêu tộc ? Sống ở đó nguy hiểm lắm ? Có từng nghĩ đến việc chuyển đến Vân Khuyết Sơn ở ?

 

Người đông sức mạnh lớn, sống cùng giúp đỡ lẫn sẽ an hơn nhiều, cuộc sống cũng sẽ quá khó khăn.”

 

Sở dĩ Phong Khỉ như vì nhiệt tình, mà là quá quen thuộc .

 

Bởi vì những năm qua, lượt những nhân tộc lưu lạc bên ngoài đến nương tựa.

 

Phía bắc và phía nam còn ít bộ lạc nhỏ, sinh tồn gian nan, đang ý định liên minh với bọn họ.

 

 

Loading...