Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 30: --- Thử Thách Lòng Người
Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cung Thù Hằng đến chân núi thì phát giác sự bất thường, trong rừng chỉ một luồng khí tức của .
Đến khi gặp Tô Thanh Lương, nàng chỉ cảm thán một câu, thật đúng là bản lĩnh! Quả là một tay thiện nghệ trong việc nhặt .
Tô Thanh Lương đại khái với nàng về tình hình của hai .
Gặp gỡ bèo nước, lời của đối phương bao nhiêu thật, bao nhiêu giả vẫn còn rõ.
Thế nhưng gặp gỡ, thì thể giả vờ gặp gỡ.
Cung Thù Hằng chẳng bận tâm những chuyện : “Ngươi tự liệu mà . Ngươi thể tự về ?”
Tô Thanh Lương chỉ tự về, y còn giúp nàng cõng bớt phần lương thực nàng đang vác một đoạn đường.
Chỉ tiếc lòng mà lực bất tòng tâm, suýt chút nữa đổ tung tóe.
Cung Thù Hằng khẽ lắc đầu, lấy hai chiếc bánh khô đưa cho y: “Ăn chút gì , uống thuốc, theo phía .”
Còn việc nên chia cho hai , chia như thế nào, Cung Thù Hằng quản.
Kẻ nào quyết định, kẻ gánh vác trách nhiệm.
Lão trượng tên là Tăng Hiền, cháu trai tên là Tăng Hòe.
Tô Thanh Lương giữ một chiếc bánh khô, đưa chiếc còn cho Tăng Hiền.
Tăng Hiền ngây giây lát, hiển nhiên ngờ y bụng đến mức hào phóng đưa thứ quý giá như cho .
“Đa tạ, đa tạ!”
Vừa vái chào, cúi , thực sự cảm kích đến rơi lệ.
Tô Thanh Lương mặt biểu cảm né sang một bên.
“Từ đây đến thôn của chúng còn mất mấy ngày, nếu các ngươi thể kiên trì đến đó, lẽ sẽ tìm thấy một nơi che gió chắn mưa.
Nếu kiên trì đến đó, ngã gục hoặc c.h.ế.t đường, sẽ quản các .
Đến thôn , để sống sót cũng xem bản các ngươi, bởi lẽ ai nấy cũng đều khó khăn cả.”
Tô Thanh Lương bằng lòng cho bọn họ một cơ hội, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Muốn sống sót, tất cả đều dựa tự , đừng nghĩ thể trông cậy kẻ khác.
Như , đối với hai ông cháu vốn dĩ mờ mịt là niềm vui mừng khôn xiết.
Mèo con Kute
Bọn họ sai , trời tuyệt đường sống của con quả nhiên là đúng.
Sau khi dốc hết sức nỗ lực, cuối cùng sẽ luôn một con đường để .
Tăng Hiền chia chiếc bánh khô hai, phần lớn hơn đưa cho cháu trai, nhẹ giọng dặn dò: “Tiết kiệm mà ăn, đợi chúng tìm chỗ ở, an , đó sẽ nghĩ cách tìm kiếm thức ăn.”
Tăng Hòe năm nay mười ba tuổi, là một thiếu niên vô cùng thông minh. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng y cũng rõ ràng cảnh hiện tại của bọn họ, sống sót đối với bọn họ là một điều hề dễ dàng, nhưng cũng là một điều dù thế nào cũng nỗ lực.
Tô Thanh Lương cảm thấy hổ thẹn, y đợi ở đó vốn dĩ là nghĩ rằng khi Cung Thù Hằng thành mua đồ về thể giúp nàng chia sẻ bớt một phần.
Kết quả chẳng những ai giúp chia sẻ, thậm chí còn dấu hiệu cản trở.
Thân thể vẫn còn bệnh, tuy tỉnh , nhưng bên trong rốt cuộc vẫn suy tổn, bao xa bắt đầu bước một bước thở hổn hển.
Cung Thù Hằng vốn dĩ ý định đợi bọn họ, nhanh kéo giãn cách, và cách càng ngày càng xa.
Con đường thật gian nan, đá lởm chởm khắp nơi, đều là những chỗ từng nước lũ cuốn qua, nhiều lòng suối khô do lũ quét qua, giờ đây cũng thấy dù chỉ một giọt nước, khô cạn những vết nứt.
Con đường núi thực sự quá dài, Tô Thanh Lương còn khi xưa bọn họ qua con đường đến Bảo Phong Sơn như thế nào.
Hai ông cháu phía cũng vô cùng chật vật.
“Lục nhi, đây con đường về thôn của chúng , lạc .”
Cung Thù Hằng ừ một tiếng: “Trời sắp tối , tìm một nơi nước, kiếm chút đồ ăn, nghĩ cách trú đêm.”
Đây con đường cũ, đây là con đường nàng tự mà , vài lượt, nơi nào còn chút nước.
Vào lúc , những nơi nước sẽ cực kỳ nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-30-thu-thach-long-nguoi.html.]
Trời quá khô hạn, kẻ thiếu nước chỉ con , mà những loài vật trong rừng cũng đều thiếu nước.
Thêm đó, gần đây còn ai ở nữa, những loài súc vật trong núi dần trở nên bạo gan, chỉ cần nước, cũng còn bận tâm đến những điều nữa.
“Đợi ở đây một lát , kiếm chút củi khô gần đây, đốt một đống lửa lên, chúng sẽ nghỉ một đêm ở đây.”
Bên cạnh hai tảng đá lớn cao hơn chắn , thể phần nào che gió núi.
Đốt thêm một đống lửa, tranh thủ lúc trời tối, gom thêm nhiều củi, cả đêm lửa tắt cũng sẽ quá lạnh, và cũng sẽ an hơn một chút.
Nói xong, nàng đặt chiếc giỏ nặng trịch xuống chỗ tránh gió tảng đá lớn, lấy hai chiếc hồ lô cạn.
“Ta phía xem , các ngươi nhặt củi .”
Nơi cách chỗ nước còn một đoạn đường, nhưng cũng quá xa.
Nàng đặt tất cả lương thực mua ở đó, liệu Tô Thanh Lương trông coi , liệu hai ông cháu vì mấy đấu lương thực mà nảy sinh tà tâm , đều trong phạm vi cân nhắc của nàng.
Điều nàng cân nhắc là, để mấy đại gia hỏa đang uống nước nhanh chóng rời , nếu lúc rời thể đơn lẻ thì mấy, như thể đ.á.n.h ngã một con, giải quyết lương thực cho hôm nay và ngày mai.
Men theo hướng y về phía một khắc đường, là đến chân núi, bên cạnh một vũng nước nhỏ tụ từ suối khe.
Hai con lớn hai con nhỏ, tổng cộng bốn con lợn rừng, đang ung dung tự tại uống nước ở đó. Hoàn ý thức , kẻ đến tranh nước uống với chúng, thậm chí, còn đ.á.n.h chủ ý thể chúng.
Cung Thù Hằng hai con lợn rừng nhỏ mà lòng động tâm vô cùng!
Con nhỏ dễ bắt hơn, hơn nữa thịt quá dai, dễ chín hơn.
Mấu chốt là ở chỗ để bắt và tay ở chỗ nào.
Chỗ chắc chắn là , một khi bắt hai con nhỏ, hai con lớn chắc chắn sẽ nổi điên.
Chỗ quá gần nơi bọn họ nghỉ chân, sẽ vạ lây.
Vì nàng quyết định dẫn mấy con súc vật lên núi, lùi sâu vị trí thâm sơn một chút, hoành hành một phen ở đó thì thôi.
Tô Thanh Lương chỉ nghĩ nàng là lấy nước, và sẽ quá xa, dù nơi bọn họ nghỉ chân gần núi , ngẩng mắt lên là thể thấy.
Vì , y chỉ cần tìm củi khô gần đó, tiện thể trông coi lương thực của bọn họ là .
Y để ý đến chiếc giỏ lương thực .
Đó là Cung Thù Hằng hái t.h.u.ố.c đổi lấy, là hy vọng của cả gia đình cho mùa đông .
Đồng thời y cũng đang cảnh giác hai ông cháu Tăng Hiền.
Vào lúc , lương thực là thứ vô cùng quan trọng.
Đủ để thử thách lòng .
Tăng Hiền cũng thể .
Lão kinh ngạc việc nhà lúc thể từ thành mang về nhiều lương thực như .
Nhìn trang phục đơn bạc và rách nát bọn họ, chẳng khác biệt mấy so với hai ông cháu bọn họ.
Lòng cảm thấy khó hiểu.
dù khó hiểu, cũng hỏi thêm.
Gặp gỡ bèo nước, kết bạn đồng hành.
Đối phương đưa cho bọn họ chiếc bánh khô quý giá như , còn bằng lòng dẫn bọn họ về thôn trú chân, đây là ân huệ lớn lao trời ban .
Ít nhất cũng tác dụng gì đó chứ?
Nhặt củi khô, việc bọn họ vẫn vô cùng thành thạo.
Ngay từ lúc gặp mặt, ánh mắt đ.á.n.h giá chiếc giỏ vài lượt, đó còn đến nữa.
Tốc độ của ba vẫn nhanh.
Đều kinh nghiệm trú đêm nơi hoang dã, nên khi trời tối hẳn, ai nấy đều hề nhàn rỗi, củi lớn củi nhỏ chất thành hai đống lớn bên cạnh.