Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 33: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rất thể sẽ chim cắt chiếm tổ

 

Tô Thanh Thần suy nghĩ đơn giản, nguyên liệu chiếu cỏ thiếu, nhưng thứ quả thực chắc chắn. Họ cả ngày chạy lên núi, quá vài ngày đế giày sẽ hỏng. Phần hỏng nhanh nhất của mỗi đôi giày chính là đế giày. Vậy thì nhiều đế hơn, những thứ khác quan trọng, mà là so với đế giày thì quan trọng bằng. Bởi vì tốc độ hao mòn khác biệt.

 

Mèo con Kute

Phía đế giày thêm một lớp da, thể giúp đế giày chắc chắn hơn, thể chống ẩm, chống nước và giữ ấm. Mặt giày cũng dùng da, da thì dùng da kém, thực sự thì phung phí một phen, bên trong lót thêm một lớp vải, tránh đau chân. Dù thì cũng dễ hỏng, nếu thực sự hỏng thì chỉ cần đế giày là .

 

Tuy rằng giờ đây họ đều đang lớn, chân cũng sẽ to , nhưng tuổi tác của họ khác . Người lớn mặc thì nhỏ thể mặc tiếp, chung quy là thể lãng phí.

 

Thậm chí y còn đang nghĩ, đế giày thể chỉ dùng những vật liệu để thôi ? Y từng thấy cây cọ trong núi, sợi lông của nó trông vô cùng chắc chắn, đến độ mềm mại, chất liệu giống lông vượn, luôn cảm thấy mạnh hơn nhiều so với vật liệu họ đang dùng hiện tại.

 

Tô Thanh Chu suy nghĩ còn nhiều hơn và kỹ lưỡng hơn y. Là theo Tô Thanh Lương ở thành phố lâu nhất, gặp nhiều , những điều tự nhiên cũng nhiều hơn lũ nhỏ nhiều.

 

Trong thành đủ loại , kẻ nghèo giàu kẻ bình thường, những thứ họ mặc cũng muôn hình vạn trạng, chất liệu khác . Loại mà họ dùng cỏ tranh để xem là kém nhất, rẻ tiền nhất và cũng phù hợp nhất với họ. chính loại giày , cũng thể từ những vật liệu khác. Ví dụ như sợi gai, hoặc những thứ khác.

 

Hơn nữa, ai quy định rằng những như họ đời chỉ thể giày cỏ. Họ kết thúc những ngày tháng ăn xin, trở thành dân lành , sớm muộn gì họ cũng sẽ giày da, ủng dài.

 

Do sáng tối trời lạnh, nên họ cũng còn như , sáng sớm thức dậy là lên núi ngay. Sau khi thức dậy, việc dọn dẹp thì dọn dẹp, việc nấu cơm thì nấu cơm, vây quanh đống lửa ai nấy việc của . Đợi mặt trời lên, bên ngoài ấm áp hẳn họ mới lên núi.

 

Khi Tô Thanh Lương và những khác trở về, mảnh đất cửa mọc thêm một lớp cỏ xanh. Ngôi nhà vẫn như cũ, khi họ dọn ở thì lợp thêm tranh cỏ, ánh hoàng hôn, tranh cỏ hiện lên một màu vàng óng.

 

Bên , hướng hồ nước, thêm hai đống củi cao ngất, và một đống lớn cỏ tranh che phủ một thứ gì đó rõ.

 

Cung Thù Hằng : “Nhị ca ủ phân rắc ruộng lúa mì, như lúa mì mới thể phát triển khỏe mạnh. Đống đều là phân cả, đợi một thời gian nữa là thể rắc .”

 

Họ đều kinh nghiệm trồng trọt, tất cả đều dựa suy đoán mà dò dẫm . giờ thì , Tăng Hiền đến, ông là một lão nông kinh nghiệm vô cùng phong phú.

 

Đến cửa nhà, cánh cửa cắm bằng thanh gỗ là vẫn còn núi về. Cung Thù Hằng đặt chiếc giỏ xuống cửa.

 

Con hổ lông vàng nhốt trong nhà thấy động tĩnh bên ngoài liền bản năng rít lên hai tiếng, đó kêu meo một tiếng. Cung Thù Hằng ở cửa ngây hồi lâu, mới bao lâu mà Ngũ ca thật bản lĩnh, nuôi một con hổ con lành lặn thành một con mèo, tiếng kêu cũng bóp méo .

 

Tô Thanh Lương ngoài hàng rào chỉ ngôi nhà : “Đây là nhà của chúng , nhà bên cạnh họ Trang, Trang lang quân phu dịch, gia quyến y ở nhà. Giờ chắc cũng lên núi .”

 

Sau đó dẫn họ thêm một chút về phía bên cạnh, qua một căn nhà cháy đen kịt chỉ còn bức tường đất, chỉ chỉ sang bên cạnh: “Hai chỗ đều thể ở , còn nữa . Vốn dĩ những bên trong cường đạo xông g.i.ế.c c.h.ế.t, chúng đưa ngoài chôn cất .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-33.html.]

 

Sau đó chỉ nơi xa: “Chỗ vốn cũng ở, đáng tiếc sườn núi phía sập xuống, cả căn nhà đều chôn vùi bên , già trẻ lớn bé bao nhiêu mạng , một ai thoát .”

 

Bởi những căn nhà họ chọn đều ở chân núi, nơi phía nhà địa thế bằng phẳng một chút.

 

“Chúng cũng như các ngươi, đều là những đến , chỉ là đến sớm hơn các ngươi một chút, là khi mưa tạnh mới tìm một nơi nương náu như . Trang lang quân và gia đình y cũng . Bởi hiện tại chúng đều sống khá khó khăn, thứ đều tự lực cánh sinh.”

 

Bởi , chỉ thể đưa đến đây, còn đều tự lực cánh sinh. Một khi chọn cách trốn khỏi xưởng lao động để núi tìm đường sống, thì nên sớm chuẩn tâm lý, chứ ôm lòng may mắn cầu xin trời xanh thương xót, cầu xin khác khắp nơi chiếu cố.

 

Tăng Hiền là kẻ ngốc, trái già hóa tinh, chỉ trong chớp mắt hiểu rõ ý trong lời của . Ngay đó, ông kéo cháu trai , một già một trẻ trực tiếp quỳ gối mặt Tô Thanh Lương, khiến Tô Thanh Lương giật , vội vàng né sang mấy bước: “Ông ?”

 

“Lão hủ xin tạ ơn công đại ân đại đức.” Lời cảm tạ chân thành, hề chút tạp niệm.

 

Nếu gặp hai , hai ông cháu họ e rằng bỏ mạng giữa đường . Có thể đến đây thực sự là phúc lớn mạng lớn, cái phúc chính là đối phương ban cho. Làm thể tiền đồ, nhưng thể điều.

 

Tô Thanh Lương thở dài: “Đừng những lời nữa, giúp các ngươi điều gì, cũng thể giúp các ngươi điều gì. Những căn nhà , các ngươi hãy chọn một căn phù hợp , nơi che mưa che gió, đó tìm cách sống sót. Chúng cũng , cũng đang tìm cách sống.”

 

chúng đông thì sức mạnh lớn. Hai ông cháu thì chật vật. Không ở quan phủ nhập hộ tịch , hạt giống cũng . Trong giỏ mỗi đeo, Đại ca đó là thứ quý giá nhất họ thể giữ lúc . Rốt cuộc là những gì Tô Thanh Lương cũng sẽ tìm hiểu.

 

Tiếp theo, cuộc sống sẽ thế nào, hãy tự sắp xếp . Tô Thanh Lương cuối cùng vẫn đành lòng, trao bộ bát đũa cũ nát mà họ dùng khi mới đến cho hai ông cháu.

 

Trong núi giống với mỏ quặng bát ngát chân núi, dù trời hạn hán nghiêm trọng như , vì khe núi gần, trong hồ nước ít nhiều vẫn chút nước, xung quanh vẫn thể thấy màu xanh tươi bình thường. Mảng xanh mới mang hy vọng vô bờ cho con .

 

Đợi đến khi những lên núi trở về, thấy khói bếp lượn lờ bay lên từ mái nhà, Tô Thanh Ngọc lập tức kích động. “Lục nhi, chắc chắn là Lục nhi trở về !”

 

Nàng hăm hở vác củi chạy xuống núi, nhưng Tô Thanh Chu túm chặt: “Khoan !” Huynh vốn ôn hòa, nhưng mở miệng giọng điệu đổi. Khiến mấy đều sững sờ: “Có chuyện gì ?”

 

“Lục nhi từ đến nay từng tư cách đốt lửa nấu cơm, nàng . Hơn nữa các ngươi xem, hai nơi đang bốc khói.” Trong thôn khác đến. Rất thể họ chim cắt chiếm tổ, cưỡng đoạt nhà của chúng . Vừa nghĩ đến đây, Tô Thanh Chu liền cảm thấy nghẹt thở, chút thở nổi.

 

Tô Thanh Thần căng thẳng há hốc mồm mãi mới : “Cung của Lục nhi, cây cung nàng vẫn còn ở bên trong!” Tô Thanh Ngọc tức giận vứt bó củi xuống đất: “Ta xem , các ngươi đừng động, xem . Các ngươi hãy ẩn , nếu thấy tình hình thì cứ chạy , đừng quản .”

 

Đại ca và Lục nhi nhà, chúng đây cũng còn mấy mà, thể để nhà mất như ?

 

 

Loading...