Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 35: --- Kẻ nghèo tự giữ mình
Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi báo cáo xong với Tô Thanh Lương, Đường Du trở về một chuyến, mấy đứa nhỏ và một mới xem những thứ Cung Thù Hằng mang về.
Chiếc giỏ tre rách chất đầy ắp, nặng trịch, Tô Thanh Châu, một thiếu niên đang lớn, nhấc lên cũng thấy khó khăn.
"Nhiều thế !"
"Chỉ lương thực thôi, những thứ khác đều mua, tiền hết ."
Nàng là tiền bán d.ư.ợ.c liệu và tiền Tô Thanh Châu đưa lúc .
Nàng vốn còn xem những thứ khác, nhưng khi xuống núi thì nàng dẹp bỏ những ý nghĩ đó.
Điều quan trọng nhất bây giờ của bọn họ là lấp đầy bụng, còn tiếp theo sẽ thì ai .
Nếu trời cứ tiếp tục mưa, tất cả hạt giống nảy mầm sẽ c.h.ế.t cháy, thì tình hình thiên tai sẽ kéo dài đến tận mùa thu năm .
Chưa đến việc sẽ thêm bao nhiêu c.h.ế.t, chỉ riêng giá lương thực là thể lường .
Nàng nhắc đến giá lương thực, hỏi trong nhà còn tiền , chỉ : "Nếu thể, chúng nhất nên đào một cái địa đạo, kín đáo một chút, ngoài chúng thì ai ."
Đối với đại sự sinh tồn như thế , ai cũng đều ích kỷ.
Đạt thì kiêm tế thiên hạ, cùng thì độc thiện kỳ .
Có năng lực đến thì việc đến đó.
Hào phóng quá độ chỉ rước họa .
Tô Thanh Lương còn ngạc nhiên khi nàng thể những lời .
Y gật đầu: "Vậy nên chúng nghĩ cách kiếm thêm một ít lương thực. Cũng nhanh chóng đào xong địa đạo, còn đào một cách kín đáo. Ngoài nhà chúng , thể để ai ."
Tô Thanh Ngọc hỏi: "Du tỷ tỷ cũng ?"
Tô Thanh Lương nàng một cái thật sâu.
Tô Thanh Ngọc hiểu , dám thêm một lời nào nữa.
Sau đó Tô Thanh Lương liền bắt đầu suy tính chuyện , hiện tại giá lương thực trong thành vốn đắt hơn nhiều. Thêm đó, những từ Thiên Đô đến cứu trợ thiên tai đều ở đây, những thương nhân buôn bán lương thực dám ngang nhiên nâng giá quá rõ ràng.
Thiên Đô thể mãi mãi dừng ở Hưng Châu .
Hơn nữa, nếu trời mưa, e rằng quan viên Thiên Đô cũng thể kìm hãm giá lương thực.
Vì chuyện suy nghĩ cẩn thận.
Theo sự chỉ dẫn của Tô Thanh Lương, Tô Thanh Ngọc chạy một chuyến, đưa một ít rau dại tươi cho hai ông cháu .
Hôm nay bọn họ lên núi thu hoạch cũng coi như tệ, ngoài phần ăn tối , còn dư để dành đến ngày mai.
Đối phương chân ướt chân ráo mới đến, trong phạm vi năng lực, ít nhiều vẫn thể bày tỏ chút thiện ý.
Tô Thanh Uyên đúng như nàng tự , hiện giờ nắm một phần bí quyết nấu ăn.
Nàng đang nỗ lực chăm chú kiểm soát độ lửa, cố gắng cho những thứ ít ỏi trở nên ngon miệng hơn.
Trước đây nếu thịt thì bọn họ sẽ ăn một bữa no nê, bây giờ thì khác, tất cả thịt đều ướp chút muối hạn chế treo lên, đó mỗi bữa ăn sẽ thái một chút, băm nhỏ cho .
Trong một cái đỉnh lớn chỉ rau dại nấu nhừ, mà còn đậu, hoặc khoai mỡ, hoặc củ cải thêm thịt băm. Lại cho thêm chút củ kiệu, thỉnh thoảng còn thêm một ít rau răm dại hoặc bột lá trầu để tăng thêm hương vị.
Ngửi thấy rốt cuộc cũng mùi vị của một bữa cơm đàng hoàng.
Vừa ăn cơm xong, Tăng Hiền dẫn cháu trai Tăng Hòe đến cửa cảm ơn, tiện thể chính thức quen với .
Vì khỏi bệnh , nên quá gần, hẹn mấy ngày nữa khi bọn họ khỏi bệnh sẽ cùng núi, đó hai ông cháu mới ôm cỏ khô mà Tô Thanh Châu và các em tặng trở về chỗ ở.
Những thứ thể dùng trong căn nhà đó sớm Tô Thanh Lương thu gom sạch sẽ từ , lúc mang một ít củi khô cỏ khô về cũng chỉ là giải pháp tạm thời, để ngăn bọn họ đêm khuya phong hàn, bệnh tình nặng thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-35-ke-ngheo-tu-giu-minh.html.]
Còn về Tô Thanh Lương, lúc về còn chú ý một chút, cơm còn chín, mấy đứa nhỏ quên béng chuyện đó mà xúm gần y. Đến khi phản ứng , thì tiếp xúc .
Cung Thù Hằng chỉ một câu: "Không vấn đề gì lớn." Sau đó mấy còn chút kiêng dè nào nữa.
Sau khi đêm xuống nghỉ, Tô Thanh Thần nhỏ tuổi một lát ngủ , phát tiếng ngáy khẽ khàng.
Tô Thanh Lương cơ thể quá yếu, cũng chút mơ màng, nhưng trong đầu chất chứa bao chuyện, cũng thể lập tức ngủ .
Tô Thanh Châu cũng ngủ , y vẫn còn đang nghĩ chuyện lương thực: "Chúng nên lấy hết tiền còn đổi thành lương thực ?"
Trong lòng Tô Thanh Lương do dự và giằng co, y trời còn hạn hán đến bao giờ.
Hơn nữa, y bây giờ thể thành.
Trừ Cung Thù Hằng , những khác y một ai cũng an tâm.
Quá xa , đến việc mang lương thực về , e rằng còn thể an an đến châu thành.
"Bên ngoài thành bây giờ an ."
" Lục Nhi hai , đều bình an trở về cả."
Mèo con Kute
Tô Thanh Lương thở dài: "Ta là vì mắc dịch bệnh, kéo ngoài nhân cơ hội chạy thoát, khi lao dịch kết thúc, thể xuất hiện ở gần đó. Còn ngươi thì càng , ngươi tuy lớn tuổi hơn bọn họ, nhưng ngươi là Lục Nhi, nhiều chuyện ngươi đối phó nổi."
Tô Thanh Châu hiểu ý y: "Huynh tiện mở miệng bảo nàng thêm một chuyến nữa."
" !" Tô Thanh Lương thở dài một thật dài: "Nàng giống chúng , nàng năng lực đó, lẽ còn nhiều điểm đặc biệt mà chúng .
nàng cũng là nhỏ nhất. Hết đến khác đẩy những chuyện khó giải quyết nhất lên vai nàng , khiến cảm thấy như đang phạm tội."
Bọn họ tuy đều lớn tuổi lắm, nhưng trừ Tô Thanh Uyên , những còn đều lớn hơn Cung Thù Hằng.
Đây là một khúc mắc thể vượt qua trong lòng Tô Thanh Lương, kể từ khi y thoát c.h.ế.t trong gang tấc tỉnh , trong lòng y thêm một khao khát, y hy vọng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn.
Như mới thể chăm sóc khác, chứ chỉ dựa dẫm khác, trở thành gánh nặng cho khác.
Tô Thanh Châu cũng nên thế nào cho .
Y chỉ , đối với bọn họ bây giờ, đủ lương thực thì mới đủ sự bảo đảm.
Hơn nữa, lương thực bọn họ còn giữ nó mới thôi.
Thực tế, cả hai bọn họ thật sự nghĩ quá nhiều .
Ngày hôm căn bản cần bọn họ mở lời, Cung Thù Hằng chủ động đề xuất xuống núi thêm một chuyến.
Số tiền trong tay nàng hề dùng hết, tổng cộng hai thỏi bạc, dùng đến một nửa.
Nàng thêm một chuyến nữa.
Còn về việc lương thực mang về sẽ chế biến thế nào để thành đồ ăn, thì đó là chuyện của mấy trong nhà, nàng quản.
Đường Du do dự hồi lâu: “Ta cùng ngươi , nửa tháng nữa lang quân nhà sẽ trở về, chúng cũng cần lo việc nấu nướng .”
Còn về việc nàng vì tư tâm mà nóng lòng gặp Tráng Cảnh An , ai .
giờ đây nàng một phụ nhân trẻ tuổi xinh , hiển nhiên thích hợp đến những nơi như đê sông, nếu thành, sửa soạn qua loa một chút thì thể.
Tô Thanh Châu : “Đại ca trở về , cùng ngươi , dù cũng thể san sẻ với ngươi một chút, dẫu đường xá cũng xa xôi như . Chừng bạc vụn, đổi lương thực thì cứ đổi hết thành lương thực, vạn nhất giá cả thật sự tăng cao, e rằng sẽ còn tác dụng lớn.”
Hai bọn họ tối qua bàn bạc , chuyến xuống núi , mang về bao nhiêu thì mang về bấy nhiêu.
Tiền bạc là thứ , nhưng phát huy tác dụng, khi tiêu những nơi cần thiết mới thật sự là thứ . Bằng , nó chỉ là một vật c.h.ế.t lạnh lẽo mà thôi.
Biết rõ thể giấu ánh mắt của những xung quanh, nhưng trong lời vẫn cố gắng giữ kín kẽ một chút.
Lòng phòng thể thiếu, bọn họ cần luôn ghi nhớ.