Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 49: --- Đầu óc vẫn chưa hoàn toàn trở lại
Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ đó chắc chắn thể lãng phí .
Một con lớn như , trừ một khúc xương bên trong, những thứ khác đều là thịt, một bữa ăn hết.
Thịt rắn vốn dĩ bổ dưỡng, huống chi là một thứ sống nhiều năm đến mức chút khí thế .
Nàng còn sợ mấy ăn sẽ chịu nổi.
Vừa bò dậy thấy Trang Cảnh An chống một cây gậy, cửa nhà bọn họ về phía , cả như ngớ .
Ba ai chủ động tiến lên, tiên hợp sức kéo thứ ngoài, Kim Ti Hổ sợ đến mức "aoo" một tiếng, như phát điên lao chuồng lừa, cuộn tròn bên cạnh lồng thỏ.
"Đại ca qua chỗ Trang lang quân xem , mượn dùng con d.a.o găm của y."
Không con d.a.o găm nào cũng thể sắc bén như cắt sắt như bùn.
còn cách nào khác, thứ c.h.ế.t , tranh thủ khi nó cứng đờ mà lấy máu, lột da nó .
Thịt thể hầm để ăn, nhưng da và m.á.u cùng xương bên trong cũng đều là những thứ hiếm .
Da rắn, m.á.u rắn, xương rắn ngàn năm, chỉ cần dùng đúng cách đều là những thứ .
Lúc Tô Thanh Lương qua, Trang Cảnh An mới hồn lâu.
"Cái , các ngươi cái đó..." Đầu óc thì trở , nhưng hình như trở . Đến mức mở miệng nửa ngày cũng một câu chỉnh.
Tóm , ánh mắt y Tô Thanh Lương khác với .
Việc chạy nạn sai lầm chạy đến đây, những gặp ở đây đều là loại gì ?
Cao nhân thâm tàng bất lộ ?
Nếu là bình thường, một con rắn lớn như sợ c.h.ế.t khiếp , nào còn gan mà xử lý nó.
Con rắn vung đuôi quét qua, cả căn nhà đều sập, y tận mắt thấy, thể giả dối .
Thế mà mấy g.i.ế.c c.h.ế.t.
Tay Tô Thanh Lương lay lay mắt y: "Trang ? Tỉnh hồn !"
"A, ngươi gì?"
"Cho mượn d.a.o găm của một chút! Du tẩu tử mang chứ?"
"Không !"
Mượn đồ dùng cần thiết, trọng trách dọn dẹp nhà cửa rơi vai Tô Thanh Lương, Cung Thù Hằng gọi Tô Thanh Ngọc, bảo nàng một bên quan sát cách lột bộ tấm da rắn .
"Mặc dù là khá may mắn, con mãng xà mới lột xác, bằng chúng e rằng thể g.i.ế.c nó. cũng đáng tiếc, vì mới lột, lớp da mới mọc vẫn đạt hiệu quả phòng hộ nhất. Nếu dùng để cung tên thì hiệu quả sẽ giảm nhiều."
Thời gian lâu dần, quen thuộc , lời của Cung Thù Hằng cũng dần nhiều hơn.
Tô Thanh Ngọc : "Không nhiều chuyện vẹn cả đôi đường như , so với một cây cung , thì mạng sống của chúng vẫn quan trọng hơn."
"Mạng còn, cung đến mấy cũng ích gì."
Cung Thù Hằng nghiêm túc gật đầu: "Muội cũng ."
Sau đó hỏi nàng: "Đã rõ ?"
Máu rắn lấy , những thứ nên lấy bên trong như mật rắn, tuyến nọc đều lấy .
Còn là lột da, róc xương.
"Biết !" Chuyện lột da Tô Thanh Ngọc qua bao nhiêu . Dù dùng vật mấy thuận tay, nàng cũng thành hơn khác.
Da của loài mãng xà dễ xử lý, nhưng cũng là thể xử lý.
Cung Thù Hằng ném con d.a.o găm cho nàng, dậy loạng choạng, suýt chút nữa vững, liền tựa chân tường.
Sợ đến mức Tô Thanh Ngọc suýt nữa đ.â.m tay: "Lục Nhi, ?" Nàng nghi ngờ Lão Lục chịu cái gọi là nội thương.
Cung Thù Hằng hít một , đưa tay nhanh chóng lau vết m.á.u ở khóe miệng.
Tô Thanh Ngọc "oao" một tiếng, lập tức nhảy dựng lên: "Muội chảy m.á.u ?"
"Không , nghỉ một chút, cứ bận việc của , cứ theo lời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-49-dau-oc-van-chua-hoan-toan-tro-lai.html.]
Âm thanh ồn ào đó, Tô Thanh Lương tự nhiên cũng thấy, liền bỏ đồ trong tay xuống, về phía .
Trước đây bệnh nặng như , hôm qua mới nghỉ một ngày, hôm nay gặp chuyện .
"Chúng ..." Y cảm thấy nhất là đưa Lục Nhi xuống núi thành tìm đại phu xem bệnh.
"Không , cứ bận việc của ."
Cung Thù Hằng ngăn lời y định , bước chân chút phù phiếm đến bên bờ hồ.
Nàng xuống bên bờ nước, rửa ráy một chút, đó trở về lấy những thứ xử lý .
Tranh thủ lúc Tô Thanh Lương và bọn họ đều đang bận, nàng nhanh chóng đường vòng lên hậu sơn.
Thứ nàng tìm vẫn dễ, là một cái cây một nửa khô héo.
Một nửa khô héo sớm bọn họ đập mang về đốt lửa .
Nửa còn thì đầy sức sống, chẳng qua lúc lá cũng rụng trụi.
Rễ cây phía cao hơn một , trông như một cũng ôm xuể.
Gốc cây chút mục nát lớp rêu phong dày đặc che phủ, phía còn một lớp lá rụng dày, bên trong mục nát thành đất .
Nàng lấy một cây gậy chọc chọc, là rỗng.
Cây gậy chọc thêm vài cái nữa, sâu thấy đáy, trực tiếp rơi thẳng xuống.
Ngay lập tức tinh thần phấn chấn, hớn hở chạy tìm rìu.
Mèo con Kute
Lúc đều đang bận việc riêng, cũng nàng gì. Tô Thanh Lương ngẩng đầu nàng vài cái, thấy hai chân nàng chạy nhanh như bay, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Trông thì khá tinh thần, chắc là, gì đáng ngại lớn nhỉ?"
Cung Thù Hằng lúc thể là , chỗ nào cũng khó chịu, nhưng sự khó chịu cơ thể nàng quen những ngày .
Tinh thần tiêu hao quá độ thì chuyện đều cả.
Vả , hiện tại nàng quá nhiều việc , căn bản cách nào an tâm tìm một nơi nghỉ ngơi cho tử tế.
Cầm rìu lên, nàng hệt như một con chim gõ kiến, loảng xoảng chặt cái gốc cây thô hơn eo nàng nhiều.
Nhát nối nhát , tiếng như dùng mấy sức, nhưng mỗi nhát đều tạo một vết thương sâu hơn gốc cây.
Nàng chặt xiên từ phía còn tươi sống, chỉ xem đúng như nàng nghĩ , rằng gốc cây vốn dĩ rỗng ruột, thông thẳng xuống cái hang bên .
Cái động đó rốt cuộc là do tự nhiên hình thành do đào .
Con trăn , e rằng từ khi còn nhỏ chui từ đây.
với hình hiện tại của nó thì căn bản thể chui từ đây, chỗ cùng lắm chỉ là một cái lỗ để nó thở.
Không thể nào ăn gì.
Khi săn mồi, rốt cuộc nó ngoài từ ?
Phải rằng cái hang động đó ngay ngôi nhà của họ, lớp bên ngoài họ đào , bất kỳ sự phòng hộ nào.
Nếu rõ, quả thực khiến ăn ngủ yên.
Những lên núi vạn vạn ngờ, khi còn lành lặn, lúc trở về nhà sập.
Tô Thanh Lương dốc hết sức lực cũng chỉ thể bới hết những thứ chôn vùi bên trong , những ngọn tranh hư hại thì vứt sang một bên .
May mắn , căn nhà khá rộng rãi, chỉ sập bức tường phía , hai bức tường hai bên vẫn còn mái tranh che phủ.
“ nhất đừng đổ mưa, nếu mưa thì căn nhà sẽ hỏng mất.”
Tô Thanh Thần mở miệng Tô Thanh Ngọc vả một cái trán.
“Nói gì xằng bậy , ước gì bây giờ trời đổ mưa, chúng chỗ ở, dù mưa cũng ướt.
ngươi xem, còn thể tiếp ? Đừng nước tưới ruộng, nước uống của chúng cũng sắp đủ .”
Thằng nhóc thối thật đáng đánh, thật khâu miệng nó .
Đợi mưa đến mỏi mắt mong chờ, mà nó những lời đó.