Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 64: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rốt cuộc hào phóng
So sánh giá cả, Cung Thù Hằng mua hai loại, khổ diêm và tán diêm.
“Khổ diêm” là muối hạt lớn, lấy trực tiếp từ hồ muối mà qua đun nấu, vị đặc biệt mặn đắng.
Nàng cách nấu, nhưng phiền phức, nên thể dùng tán diêm vị mặn đắng nhẹ hơn để dùng tạm một thời gian, phần còn sẽ từ từ xử lý.
Mua muối xong, nàng đến xưởng mộc.
Giữa đường, nàng hít hít mũi ngửi thấy mùi thịt thơm lừng.
Nàng về phía nơi khói bốc lên nghi ngút, còn đến gần xua đuổi: “Đi , tiểu khất cái xa chút, đừng phiền ăn.”
Cung Thù Hằng hề bận tâm, lùi sang một bên hai bước, dựa con lừa hỏi bán hàng rong: “Ta ngửi thấy mùi thơm, thể thấy tay nghề của ngươi , cũng ăn , sẽ dùng tiền mua. Chỉ là , ngươi bán thứ gì .”
“Hừ, tiểu khất cái nhà ngươi gan lớn, miệng lưỡi cũng nhanh nhảu. Nhìn bộ dạng ngươi, tiền mua màn thầu thịt ?”
Cung Thù Hằng móc tiền , đặt bên bậc thềm.
“Chừng mua bao nhiêu?”
Người bán hàng rong sửng sốt một chút, ngờ tiểu khất cái trông rối bù dơ bẩn thể lấy bạc vụn.
Vội vàng tiến lên nhặt bạc: “Ngươi chắc chắn mua hết bằng màn thầu thịt ?”
“Mua hết bằng màn thầu thịt, nhưng ngươi đừng lừa gạt , nếu để ngươi lừa gạt , sẽ ngày nào cũng chạy đến chỗ ngươi, khiến ngươi ăn nữa.”
Là ôn thần thần tài, thì xem đối phương hành xử thế nào.
Người dựng quán mở cửa kinh doanh xưa nay dám đắc tội với kẻ đầu đường xó chợ.
Ai mà chẳng hòa khí sinh tài, vạn nhất chọc kẻ vô , kể thương gân động xương , ít nhất cũng khó chịu đến chịu nổi.
Vội vàng tìm cho nàng một chỗ ở góc rìa nhất để nàng xuống, mang cơm và màn thầu cho nàng.
Thức ăn chính của Thiên Khuyết ngoài xuy bính, màn thầu thịt, thì chỉ lạp thực và bán thục chi phạn.
Xuy bính và màn thầu là những món dành cho điều kiện hơn, đa bách tính thường dân đều ăn lạp thực còn gọi là mạch phạn.
Tức là trực tiếp hấp lúa mạch lên mà ăn.
Chủ yếu là do điều kiện hạn chế, lúa mạch dễ xay thành bột.
Hưng Châu vốn trồng lúa, nhưng sản lượng quá thấp, phần lớn dùng để tiến cống, còn bách tính cũng nỡ tự ăn mà bán cho quý nhân.
Không ăn lạp thực thì trộn đậu, kê và các loại ngũ cốc khác , đập nát trộn lẫn nấu chín, đó chính là loại bán thục chi phạn mà Cung Thù Hằng đang ăn lúc .
Màn thầu và bánh thực khác nhiều, đều dai, khác biệt ở chỗ một loại hấp một loại nướng.
“Thịt kẹp trong màn thầu của ngươi là thịt gì ?”
“Là thịt thỉ (heo nhà), công thức cũ , khi thêm các loại gia vị nấu chín thì băm thành thỉ hãi (tương thịt heo), kẹp trong màn thầu.”
Thật sự thơm.
Cung Thù Hằng tự hỏi liệu nàng nên tìm một nhà nuôi heo hỏi xem con non , bắt một con về núi tự nuôi, lớn lên thì thịt.
Thứ tươi non thơm ngon, khác với loại nhu da dày thịt dai, là mùi tanh.
Một miếng c.ắ.n xuống, ngập tràn dầu mỡ khắp miệng, thật sự quá thơm!
Lúc , ý mua lương thực của nàng lấn át bởi ý nghĩ mua một con heo con.
Vợ chồng bán hàng thỉnh thoảng về phía nàng. Tiểu khất cái nào hào phóng đến thế, chỉ tùy tiện lấy bạc, mà còn dắt theo một con lừa.
Trông vẻ còn sống khá hơn cả bọn họ.
Khó khăn lắm mới một bữa no nê, Cung Thù Hằng phớt lờ những ánh mắt khác lạ thỉnh thoảng hướng về phía .
Chưa ăn hết, phần còn nàng dùng lá sen khô gói , bỏ túi bằng lá cọ.
Cung Thù Hằng lười biếng xách túi rời khỏi quán ăn vặt.
Nàng cảm thấy dạo gần đây, khi cơ thể dần hồi phục, khẩu phần ăn cũng ngày càng lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-64.html.]
Cảm giác no bụng , thật sự quá thoải mái .
Lần thật sự khác , đồ mua lộn xộn và nhiều, Cung Thù Hằng. Nàng dắt con lừa khắp các ngõ ngách của châu thành.
Không chỉ đến xưởng mộc mua một bộ công cụ mộc, mà còn mua cho Đường Du một cái cuốc.
Mèo con Kute
Nông cụ cũng như muối, đều do quan phủ quản lý.
Kỹ thuật đúc đồng thành thục và kỹ thuật luyện sắt mới bắt đầu đều do quan phủ kiểm soát.
Các loại dụng cụ bằng thanh đồng, bày la liệt.
Còn một dụng cụ bằng sắt thô, trông vẫn còn khá thô sơ, nhưng nặng nề như thanh đồng.
Vì vật hiếm là quý, nên dù thô sơ giá cũng cắt cổ.
Cung Thù Hằng sờ sờ túi tiền của , cuối cùng vẫn nỡ mua, nàng vẫn mua một cái đan d.ư.ợ.c lô bằng đồng.
Nàng tích góp ít đồ đạc, tuy rằng đủ bộ, nhưng rải rác linh tinh, cần một thứ chuyên dụng, thứ nào cần bào chế đơn giản thì bào chế.
Không chỉ mang nông cụ cho Đường Du, mà còn đến tiệm vải mua cho nàng loại vải trắng mềm mịn.
Mặc dù Cung Thù Hằng trong cảnh vô cùng eo hẹp tại mua thứ , nhưng nhận lời ủy thác, hứa thì thực hiện.
Khi mua vải, nàng bóp bóp túi tiền, khi thì chỉ thêm hai thước vải trắng đó.
Trên lưng con lừa thêm một chiếc đai vải hai đầu, bên trong đựng loại vải rẻ nhất nàng mua từ tiệm vải, tuy đều là vải gai, nhưng cũng màu sắc, màu xanh lam, màu trắng, màu xanh dương.
Về thể tìm thêm lông bông lau hoặc tích góp thêm da thú, mỗi may thêm một bộ y phục, để giặt.
Không thể nào ai cũng cứ mặc mãi một bộ y phục .
Còn mái tóc rối bù của nàng, khi thì buộc hai búi tóc nhỏ đỉnh đầu bằng hai dải lụa đỏ.
Trong đai vải hai đầu thêm một chiếc lược và vài cặp dây buộc tóc.
Tóm , từ lúc ăn màn thầu thịt bên ngoài nàng , ngoài , vẫn chỉnh tề một chút.
Sự chỉnh tề hết là sạch sẽ gọn gàng, dù hiện tại bọn họ cũng chỉ thể như .
Những điều đây nàng từng nghĩ tới.
Ngàn vạn năm qua, từng vấn đề nào mà nàng nghĩ ngợi như .
Những điều Tô Thanh Lương cũng nhớ mà dạy dỗ bọn họ.
Một là môi trường sống từ nhỏ khiến y bản cũng hình thành thói quen đó.
Hai là cảnh hiện tại của bọn họ cũng điều kiện để họ nhớ rằng giữ sạch sẽ gọn gàng một chút.
Rời khỏi tiệm vải, bà chủ tiệm đống tóc rối rụng đất mà lắc đầu.
Nàng rõ vì , bỗng nhiên chút ngẩn ngơ.
Tiệm của nàng sớm tối đều dọn dẹp, từ đến nay luôn sạch sẽ một hạt bụi, nhiều tóc gãy vương vãi thế ?
Cung Thù Hằng dắt lừa, vác giỏ trúc, cuối cùng vẫn mua con lợn ưng ý.
Vì trong thành , trong thành những đồ tể chuyên ngoài thu mua lợn.
Phía đông và phía bắc Hưng Châu các thôn làng chuyên nuôi loại vật , nhưng đường xá gần.
Điểm đến cuối cùng của Cung Thù Hằng khi thành là một quầy thịt của đồ tể.
Sau khi ăn thịt lợn, đem so với những món thịt rừng trong núi, nàng chỉ cảm thấy những loại thịt ăn đây thật sự khó nuốt.
Nàng ăn , bánh thịt còn nếu đường gặp con mồi thì e rằng cũng sẽ bụng nàng.
Cho nên, nàng mua thêm một ít thịt sống mang về, để nhà cũng nếm thử hương vị béo ngậy .
, nàng còn đến gần quầy hàng thì đột nhiên dừng bước.
Ánh mắt liếc qua nữ tử ngang qua , khẽ nhíu mày.
Ngay đó, nàng dắt lừa theo.