Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 80: --- Thay Nàng Gánh Vác Nỗi Lo
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là chuyện , thời gian lành càng lâu, càng dễ xảy ngoài ý , càng khó khôi phục.
Cung Thù Hằng mặt tiếp tục lên, y thuật của Xuyên Bách tệ, bằng cũng sẽ đến Hưng Châu. Cái chân của Trang Cảnh An, quả thật là thể khôi phục nữa.
Phương t.h.u.ố.c vấn đề gì, cho dù nàng kê đơn, cũng là tương tự. Cứ như Xuyên Bách đó, trừ phi Thái Hòa ở đây, trực tiếp đập nát gân cốt của , tái tạo . cái giá đó vợ chồng hai họ thể gánh chịu, họ cũng chắc sẽ mạo hiểm đó. Cần một tu vi cao thâm như Thái Hòa dùng linh lực nuôi dưỡng , ít nhất là hơn nửa tháng. Xuyên Bách , nàng cũng .
Nàng mà tay, chỉ sợ chân của Trang Cảnh An còn lành, chính nàng hết tan nát .
Tuy nhiên, chỉ cần chăm sóc , tuy thể khôi phục như ban đầu, nhưng mạng vẫn còn, cái chân đó cũng thể tạm bợ dùng . Đối với thế đạo hiện giờ, đối với Trang Cảnh An, đến bước , trở thành như , chắc là chuyện .
Tô Thanh Chu đột nhiên cảm thấy buồn bã cho Trang Cảnh An.
Y Trang Cảnh An đây gia đình giàu , ở khu vực Thanh Thạch huyện vô cùng danh vọng. Sinh khôi ngô tuấn tú, từ nhỏ sống trong gấm vóc ngọc thực.
Không như bọn y, cha ai cần, từ nhỏ sống ngày qua ngày bằng cách ăn xin như chó. Thậm chí còn bằng một con ch.ó nuôi trong nhà phú quý, ch.ó còn ổ của , chuyên tâm cho ăn. Bọn y sống trong cảnh sáng tối, ngay cả một nơi trú ngụ trong miếu hoang cũng ba ngày hai bữa tranh giành với khác.
Nếu là đây, y thật sự từng dám nghĩ rằng lang quân nhà phú quý thể sa sút đến mức như bọn y, sống những ngày sáng tối như . Thậm chí, còn bằng bọn y. Ít nhất bọn y là lành lặn.
Ngoài việc buồn bã cho Trang Cảnh An, trong lòng Tô Thanh Chu chút may mắn.
Bọn y luôn sống khá khó khăn, nhưng dường như khá may mắn. Trước hết là gặp lão đại luôn che chắn mặt bọn y, nhặt Lục nhi cái gì cũng .
Trong thời buổi , dù nghèo khó phú quý, ai ai cũng khó sống, mà bọn y vẫn thể sống sót lành lặn, chỗ ở, đồ ăn, thật sự là quá may mắn.
“Vậy chúng tìm d.ư.ợ.c liệu gì cho đây?”
“Sơn Kỳ (Đương quy), Cửu Tầng Phong (Kê huyết đằng), Ngưu tất...”
Xuyên Bách một mười mấy loại d.ư.ợ.c thảo, nhưng Tô Thanh Chu chỉ một loại là Sơn Kỳ.
Tuy nhiên , đại phu theo mà. Điều cũng định , những ngày tiếp theo đường y sẽ thu hoạch ít. Không chỉ thể thỉnh giáo từ miệng Xuyên Bách nhiều điều từng đến đây, mà còn nhận nhiều loại d.ư.ợ.c thảo thông thường vô cùng hữu dụng.
Bọn y ở Bảo Phong sơn lâu như , nhưng vẫn từng dám sâu .
Chỉ hoạt động ở khu vực tiền sơn gần nơi trú ngụ của bọn y.
Trong núi sâu, bốn phía đều là núi, chỉ riêng tiền sơn cũng đủ .
Lần Cung Thù Hằng lấy thạch di xem như xa một chút, nhưng cũng tính là đặc biệt xa.
Tô Thanh Chu từng đến nơi như thế , núi sâu đến nỗi cả đường .
Dù là mùa đông, nhiều cây cối lá đều khô vàng, lá bụi gai cũng rụng, nhưng cành cây vẫn tràn đầy sức sống, quấn quýt đan xen.
Còn những bụi cây rậm rạp, tuy sức sống bừng bừng như ngày xuân, nhưng màu xanh sẫm đó chất chứa sự tích tụ dày đặc khi phát triển.
Tô Thanh Chu giẫm lên lớp lá khô dày chân, chỉ cảm thấy như đang giẫm chiếc áo bông từ lông lau sậy, mềm mại vô cùng.
Xuyên Bách ngừng dừng, gặp thực vật thể dùng t.h.u.ố.c thì dừng gọi Cung Thù Hằng, đưa cho nàng. Y vô cùng kiên nhẫn giảng giải công hiệu và phương pháp sơ chế đơn giản nhất.
“Cái gọi là lâm phương chế tễ, thế gian đa dùng thang tễ, nếu trị bệnh, nên tiên dùng thang tẩy rửa ngũ tạng lục phủ, khai thông kinh mạch, điều hòa âm dương, phá tan tà khí, nhuận trạch khô héo, da , ích huyết khí cho , nước thể sạch vạn vật, cho nên dùng thang …” (Trích từ “Kim Quỹ Ngọc Hạp Kinh”)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-80-thay-nang-ganh-vac-noi-lo.html.]
Có thể thấy, tuy từ chối, nhưng y vẫn dạy nàng điều gì đó.
Cung Thù Hằng cần học, nhưng Tô Thanh Chu thì thể. Một vốn dĩ cẩn thận trầm , học y cũng . Vốn dĩ Cung Thù Hằng nghĩ đến lúc núi sẽ mang Tô Thanh Chu theo, tiêm nhiễm từ từ mà dạy, khéo Xuyên Bách tự động đến cửa, nàng gánh vác nỗi lo. Đại thiện!
Tô Thanh Chu cảm thấy cũng khá thông minh, trí nhớ cũng tệ.
đường tiếp xúc với quá nhiều điều mới lạ, tất cả đều quá xa lạ và mới mẻ, y thể nhớ hết, căn bản là thể nhớ hết. Thế nhưng y hề nản lòng, vẫn thần quán chú lắng .
Sự xuất hiện của Xuyên Bách, từng lời , từng hành động của y, mở cho y một cánh cửa mới.
Bất kể là cả lớn hơn y vài tuổi, các em gái em trai nhỏ hơn y vài tuổi, giờ đây đều mục tiêu của riêng , đều điều .
Y vẫn luôn suy nghĩ nên gì, nên con đường nào? Vẫn nghĩ một lý do rõ ràng. giờ phút , một chuyến như , suy nghĩ trong lòng dường như dần trở nên sáng tỏ.
Y trở thành một như Xuyên lang trung.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Xuyên Bách mới ngừng việc giảng dạy: “Chúng tìm một chỗ để nghỉ đêm .”
Còn tìm chút gì đó để ăn, y ăn cũng , nhưng hai đứa trẻ thì thể. Còn tìm một nơi tránh gió thể nhóm lửa, nhất là gần nguồn nước một chút, tiện cho việc uống. Đi xa , đêm xuống đương nhiên là về nữa.
Xuyên Bách thì cả, chút lạnh của ngày đông đối với y căn bản đáng nhắc đến.
Cung Thù Hằng cũng bận tâm, chút khí lạnh của mùa đông ở Hưng Châu bên , nàng cảm nhận chút nào. trong mắt Xuyên Bách, nàng cũng như Tô Thanh Chu là một đứa trẻ, là một bình thường, là cần chăm sóc.
Xuyên Bách xé một chiếc lá thơm, đặt lên khóe miệng liền phát âm thanh.
Điều khiến Tô Thanh Chu chấn động thôi.
Âm thanh đó giống khúc nhạc thì thành điệu.
Mèo con Kute
Nói giống khúc nhạc thì lạ tai mà . Chẳng mấy chốc, liền thấy tiếng Tốn Vũ.
Giờ khắc hoàng hôn sắp đến, trăm chim về tổ.
Tốn Vũ cũng ngoại lệ. Không về tổ thì , mắt chúng thể so với Chiếu Dạ, hễ hoàng hôn buông xuống là rõ nữa. Không về tổ mà nấp , nguy hiểm vô cùng.
Tốn Vũ cũng thứ gì hiếm lạ, ai cũng .
Ai cũng thứ chập tối liền biến mất. , thứ bình thường giờ biến mất đột nhiên xuất hiện, kêu "cúc cù" như thể gặp chuyện lớn tày trời, phấn khích đến bay lên. Tô Thanh Chu kẻ ngốc, nhanh phản ứng , đây là vì Xuyên Bách dùng lá cây thổi âm thanh thu hút Tốn Vũ.
Y từng thấy chuyện thần kỳ như . Cũng trong núi ẩn chứa nhiều Tốn Vũ đến thế. Như thể ngốc , thấy cũng , chỉ cần theo tiếng động mà chạy đến. Tranh sợ , sợ đến muộn.
Những con đến sớm... Xuyên Bách đưa tay, mười ngón tay và ngón cái chạm , khẽ búng một cái, Tốn Vũ lật cánh, "hú" một tiếng liền tắc thở.
Y cũng tham lam, chỉ ba con, mỗi một con hẳn là đủ ?
Y là sát sinh, nhưng đủ là . Lừa mấy con súc sinh lông dài chịu c.h.ế.t, nhiều quá thì cũng chút day dứt.
Tô Thanh Chu nhanh chóng bắt lấy ba con Tốn Vũ tắc thở, âm thanh từ lá thơm đột ngột dừng , những con Tốn Vũ mê lập tức tỉnh táo, đó c.h.ử.i rủa nhanh chóng bay .