Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 83: --- Hữu Duyên Tự Sẽ Tái Kiến

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên cây cao, treo hai quả cầu lớn.

 

“Nếu lấy hết thạch di, linh trùng đều sẽ c.h.ế.t đói.”

 

“Vậy ngươi thể lấy một ít, chừa một ít cho chúng ?” Cơ hội sai bảo chẳng nhiều, một coi như một , thể lãng phí.

 

Xuyên Bách nàng hỏi: “Chỗ cao như , ngươi nghĩ thế nào mới lên , còn kinh động đến chúng, lấy một ít chừa một ít?”

 

Làm lên ư, bay lên chứ!

 

Không ?

 

Có cần Thái Hòa dạy một nữa ?

 

Cung Thù Hằng “Ồ” một tiếng: “Vậy , thôi !”

 

Một khi đối phương phô bày thêm bản lĩnh, nàng cũng thể ép khác khó xử, ?

 

Xuyên Bách thở dài một : “Ta nhớ ngươi mang theo hai quả hồ lô.” Thôi , gặp , từng ý định thu đồ , chút yêu cầu nhỏ cũng thể thỏa mãn.

 

Chỉ thể đến chuyến , thể mang , chắc cơ hội gặp .

 

!”

 

Xuyên Bách đưa tay, lấy hồ lô đến, đó mặt Tô Thanh Chu, phi lên cây.

 

Tô Thanh Chu ngửa mặt, há hốc miệng kinh ngạc bay lên, nửa ngày hồn .

 

Sau đó há miệng năng ấp a ấp úng, một câu cũng trọn vẹn.

 

“Hắn, , Lục Nhi, bay!” “Còn thần tiên, thần tiên bay chứ?”

 

Cung Thù Hằng “Ừm” một tiếng gì thêm.

 

Nàng cũng mà!

 

Đợi , một thời gian nữa , khôi phục thêm chút nữa, sẽ dẫn bọn họ chơi.

 

Xuyên Bách như quỷ mị, lặng lẽ trộm hai hồ lô thạch di mà linh trùng tích trữ.

 

Sau khi đáp xuống, ném cho Cung Thù Hằng.

 

Điều khiến Cung Thù Hằng một nữa nhớ sự chật vật khi lấy thạch di, một đám linh trùng đuổi chạy khắp núi.

 

Lúc về, Xuyên Bách còn nhiều như lúc đến, đột nhiên trở nên trầm mặc.

 

Gần đến thôn, mới : “Lần mua lương thực vẫn đủ ăn chứ?”

 

Cung Thù Hằng đáp một tiếng: “Đủ ạ, chẳng còn hơn nửa tháng nữa là đến Xuân Tế ? Sau Xuân Tế trời sẽ dần ấm lên. Trong núi ngày càng nhiều thứ ăn , cần lúc nào cũng mua lương thực.”

Mèo con Kute

 

Nếu con đường kiếm tiền định, cứ mãi dựa việc mua lương thực cũng chẳng kế lâu dài.

 

“Như , gần đây cố gắng đừng chạy xuống núi.”

 

Cung Thù Hằng hỏi: “Vậy bao giờ mới thể ạ?”

 

“Chắc là khi trời nóng lên! Sau khi thu hoạch lúa mì trong ruộng.”

 

Kỳ thực cũng thể rõ, nhưng chỉ thể như .

 

Tô Thanh Chu mơ mơ màng màng, hiểu ý gì.

 

Đương nhiên, lời Cung Thù Hằng cũng từng , rằng núi nguy hiểm.

 

Hắn cũng chứng kiến , Trang lang quân và đại ca xuống núi bắt phục dịch, cả hai đều suýt c.h.ế.t bên ngoài.

 

Thật sự là an .

 

Trong núi ăn uống chỗ che gió chắn mưa, .

 

Vừa về đến gần nhà, Kim Ti Hổ hôm nay ngoài chạy nhảy phát hiện bọn họ.

 

Con hổ nhỏ vốn lười biếng bỗng chốc tinh thần phấn chấn, lao tới vây quanh Cung Thù Hằng xoay vòng vòng, đó “meo meo” kêu hai tiếng.

 

Xuyên Bách:…

 

Hắn nên dụi mắt xem mắt hỏng , nên kéo tai xem tai hỏng .

 

Hắn thấy một con hổ con, còn kịp kinh ngạc, càng thêm kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-83-huu-duyen-tu-se-tai-kien.html.]

 

tiếng hổ gầm giống hệt tiếng mèo ?

 

Tô Thanh Chu cúi ôm Kim Ti Hổ lên, đưa tay xoa xoa bụng nó.

 

Xuyên Bách càng thêm giữ bình tĩnh: “Ngươi sợ nó ?”

 

Tô Thanh Chu : “Mèo con gì đáng sợ chứ, nó từ nhỏ lớn lên cùng chúng , ngoan ngoãn.”

 

Xuyên Bách cảm thấy một thở của cứ lưng chừng, lên xuống.

 

“Đây mèo con, đây là…”

 

“Nhị ca, Lục Nhi, các ngươi về !” Giọng Tô Thanh Ngọc ngắt lời định .

 

Lúc Xuyên Bách đến, Tô Thanh Ngọc ở đó, nàng dẫn theo cùng một con lừa và một con hổ nhỏ lên núi .

 

Mãi đến khi trở về mới đại phu trong thành đến núi hái thuốc, dẫn theo nhị ca và Lục Nhi núi .

 

Tô Thanh Chu đặt Kim Ti Hổ nặng trịch chút trọng lượng xuống: “Ừm, về . Đây là Xuyên lang trung. Xuyên lang trung, đây là lão tam nhà chúng , Tô Thanh Ngọc.”

 

Tô Thanh Ngọc, thì đều tên cả.

 

Xuyên Bách mặt : “Vậy ngươi thì ? Ngươi tên là gì?” Chẳng lẽ thể cứ gọi Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ mãi ?

 

“Ta tên Tô Thanh Chu, Lục Nhi tên Tô Thanh Hằng.”

 

Tô Thanh Hằng? Hằng ư!

 

Xuyên Bách lắc đầu, thực chất là lắc nhẹ cái đầu, cảm thấy gần đây vẻ vấn đề gì đó, tỉnh táo lắm.

 

Tô Thanh Chu chút hiểu: “Tên của chúng vấn đề gì ?”

 

“Không , đều là những cái tên . Chỉ là con mèo , vẫn cần chú ý một chút, dù nó cũng là loài thú, bản tính thú vật sẽ mất .”

 

Tô Thanh Chu : “Đợi nó lớn , chúng sẽ ràng buộc nó, nó thể tùy ý về núi.”

 

Thực bây giờ bọn họ cũng chẳng hề ràng buộc nó!

 

Xuyên Bách bất ngờ liếc một cái, đó mỉm .

 

Tuổi còn nhỏ, nhưng thấu đáo.

 

Tưởng chừng mơ mơ màng màng, nhưng thực chất hiểu hết chuyện ?

 

“Xuyên lang trung bọn họ về !”

 

Theo tiếng gọi của Tô Thanh Ngọc, những trong nhà đều bên ngoài.

 

Xuyên Bách từ mặt, trong mắt bọn họ, thấy sự nhiệt tình vô cùng.

 

Tô Thanh Lương chào một tiếng: “Đệ hai ngày nay gây phiền phức cho Xuyên lang trung .”

 

Xuyên Bách : “Chẳng phiền phức gì. Cả hai đều là những thông tuệ, hợp mắt tại hạ, chúng ở cùng cũng vui vẻ.”

 

“Lão Nhị, bảo Ngũ Nhi đun nước nấu cơm.”

 

Xuyên Bách xua tay: “Nấu cơm thì cần, ngoài quá lâu , nên tiếp tục chậm trễ nữa, nên về.”

 

Sau đó liếc Cung Thù Hằng một cái: “Ngươi chút kiến thức nền tảng, cách bào chế d.ư.ợ.c liệu. Tổng cộng chúng hái sáu thang thuốc, khi ngươi bào chế xong, hãy chia đều theo liều lượng, đưa cho lang quân nhà họ Trang sắc thành canh uống, mỗi ngày ba sáng, trưa, tối, nhớ đừng chậm trễ nữa.”

 

“Cứ giao cho như , vội vàng quá ?” Cung Thù Hằng thăm dò hỏi một câu.

 

Xuyên Bách nàng một cái đầy ý vị: “Ngươi sẽ nhớ sai chứ?” Việc chẳng gì khó khăn.

 

Huống hồ những thang t.h.u.ố.c đó, đều thể khiến c.h.ế.t .

 

Hắn thể yên tâm Tô Thanh Chu, một thoạt đáng tin cậy hơn, nhưng khó hiểu mà tin tưởng Cung Thù Hằng nhỏ tuổi hơn, luôn cảm thấy nàng thể .

 

Nàng nền tảng, khả năng qua quên, qua sót, những việc mà tiểu d.ư.ợ.c đồng của Hồi Xuân Đường đều thể , nàng nhất định cũng thể .

 

Cung Thù Hằng : “Chắc là sẽ ạ!” Nhắm mắt , chỉ cần ngủ , đều thể sai .

 

Tô Thanh Lương nhiều chính sự bận, cũng quá mức níu kéo, từ mái tranh dắt con lừa xanh ăn no căng bụng .

 

Tô Thanh Chu theo sát, đưa tiễn đến ngã ba đường, hỏi một tiếng: “Xuyên lang trung, ngươi còn đến đây nữa ?”

 

Vị đại phu trẻ tuổi mặt , giữa đôi mày khóe mắt tràn đầy vẻ hòa nhã: “Khó mà ! Dù núi cao đường xa, nhưng chúng hữu duyên tự sẽ tái kiến!”

 

 

Loading...