“Dạo chuẩn tiệc cho nhị tiểu thư, chắc là mệt lắm .”
“Cha đời đều giống , chỉ mong cho con cái những gì nhất.”
Trước những lời quan tâm của mấy phu nhân xung quanh, Tần Quân Uyển chỉ khẽ mỉm :
“Gần đây đúng thật mệt.”
“Vậy chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“ , nhà họ Phong hình như là vì nhị tiểu thư mà đến.
Lâm phu nhân, nhị tiểu thư nhà bà quen với nhà họ Phong ?”
Một vị phu nhân tò mò hỏi.
Nghe câu , tim Tần Quân Uyển lập tức khựng , gương mặt thoáng căng cứng, nụ môi cũng trở nên gượng gạo:
“Cái rõ lắm. Có lẽ, quen lúc nào đó chăng.”
“Nghe nhị tiểu thư cũng với nhà họ Diệp nữa.”
Lại phu nhân lên tiếng, giọng đầy hâm mộ.
Nhìn con gái mà xem, mới nhận thôi giúp nhà họ Lâm kết giao cả với Diệp gia và Phong gia ở kinh thành.
Tương lai quả thật thể xem thường.
Nụ mặt Tần Quân Uyển ngày càng miễn cưỡng:
“ rửa tay một chút, cứ trò chuyện tiếp nhé.”
“Được, .”
Mấy vị phu nhân tiễn bà , chờ khi bà rời khỏi thì lập tức rôm rả bàn tán về Thời Cẩm.
Tần Quân Uyển bước lên lầu hai, đẩy cửa phòng Thời Cẩm.
Vừa thấy bóng dáng thiếu nữ rạng rỡ .
Dung mạo vốn xinh , chỉ cần trang điểm sơ qua càng thêm tinh tế động lòng .
Tần Quân Uyển mỉm đến bên cạnh:
“Con gái của thật xinh . Hôm nay mệt ?”
Nghe giọng điệu quan tâm , Thời Cẩm thoáng ngẩn , dường như quen với sự nhiệt tình và dịu dàng .
“Không mệt.”
Thời Cẩm đáp nhạt.
“Tiểu Cẩm, con với nhà họ Phong quen thế nào ?”
Tần Quân Uyển giả bộ hỏi như vô tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-128-me-thuong-con.html.]
Nghe câu đó, khóe môi Thời Cẩm khẽ cong lên nụ lạnh.
Quả nhiên, là mục đích.
Tim như lạnh buốt, lạnh đến mức chẳng buồn đáp lời.
Thấy cô , Tần Quân Uyển sốt ruột, vội vàng thúc giục:
“Tiểu Cẩm, đang hỏi con đấy.
Con và nhà họ Phong quen ?
Mẹ rõ thì mới cách mà đối đãi với họ.”
“Con với nhà họ Phong.
Các đối phó thế nào thì cứ đối phó thế .”
Nhận sự mất kiên nhẫn trong giọng của Thời Cẩm, Tần Quân Uyển dám hỏi thêm nữa, chỉ tỏ thương tổn, vành mắt đỏ hoe như sắp .
“Tiểu Cẩm, con đang trách chúng , là của chúng với con.
Sau sẽ bù đắp cho con gấp đôi, chỉ mong con đừng hờn giận nữa.
Nhìn con như thế , tim đau lắm, khó chịu.”
Đau ư? Khó chịu ư?
Thời Cẩm suýt nữa bật thành tiếng.
Họ đau ?
Họ trái tim ?
Nếu họ thật sự áy náy, thật sự tự trách, thật sự để tâm đến .
Kiếp , cô vì mong cầu chút tình mà cả đời nhẫn nhịn cúi đầu.
Chỉ để họ hài lòng, mà che giấu hết ánh sáng của bản .
Chỉ mong họ công nhận, chấp nhận là con gái.
Kiếp thì ?
Chẳng qua vì cô sự chống lưng của Phong gia, Diệp gia, nên họ mới bắt đầu coi trọng, mới bắt đầu quan tâm đến cô thôi ?
Quả nhiên, trong xương cốt nhà họ Lâm chỉ lợi ích, chỉ tiền bạc.
Nhìn thấy lợi ích từ cô, thấy giá trị khổng lồ, mới sinh cái gọi là “ ”, cái gọi là “đau lòng”.
Thật nực .
Ở những kẻ ích kỷ, lạnh lùng vô tình mà mong tìm thấy tình , sự ấm áp… chẳng khác nào si tâm vọng tưởng.
Kiếp của cô, đúng là quá ngây thơ!
Nhìn thấu bản chất của bọn họ, lòng Thời Cẩm càng thêm giá lạnh, hận ý càng sâu.
Thấy hạ đến mà Thời Cẩm vẫn thờ ơ, Tần Quân Uyển cắn chặt răng:
“Tiểu Cẩm, thương con.
Thử hỏi đời nào yêu thương con chứ?”