“Cô là ai?
Chuyện của với Tiểu Cẩm, cô thì cái rắm gì.
và Tiểu Cẩm là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng từ nhỏ.
Cô thích ăn gì, uống gì, mặc quần áo , đều rõ như lòng bàn tay.
Không tin thì cứ hỏi thử.”
Lưu Hách Vũ hùng hồn , giọng đầy tự tin.
Chỉ riêng cái khí thế đó, cũng khiến ít khách khứa tại chỗ tin đến bảy tám phần.
Trước đây lời đồn rằng nhị tiểu thư nhà họ Lâm từng sống ở khu ổ chuột vùng ngoại ô phía tây.
Nơi dân cư phức tạp, tội phạm hoành hành, là chỗ tập trung của đủ hạng lưu manh, côn đồ.
Một cô bé sống một ở đó, tồn tại vô cùng khó khăn.
Diệp Thiển dọa cho chột , lòng tuy tin, nhưng nhất thời phản bác thế nào.
Nếu thuận miệng mà hỏi , chẳng là đang giúp chứng minh quan hệ thiết với Tiểu Cẩm ?
Cô ngốc, đương nhiên thể mắc mưu.
Ngay lúc Diệp Thiển đang lúng túng, Diệp Thâm trầm giọng :
“Những điều đó chẳng chứng minh gì.
Tiểu Thiển mới quen Tiểu Cẩm vài tháng thôi, nhưng cô ăn gì, thích màu gì, thói quen nhỏ nào…
Tiểu Thiển đều cả.”
Diệp Thiển gật đầu liên tục, thở phào cảm thán:
Quả nhiên là tiểu thúc, đầu óc linh hoạt hơn hẳn.
“ ! Anh hỏi gì cũng trả lời .
Vậy chẳng cũng là đàn ông của Tiểu Cẩm ?”
Diệp Thiển tức tối .
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên từng tràng khúc khích.
Thật sự là bộ dạng ngốc nghếch, ngay thẳng của cô cho bật .
Nhất là gương mặt tròn trịa càng khiến cảnh tượng thêm nực .
“ thấy chỉ là thấy sắc mà nảy lòng tham thôi.”
Diệp Thiển chẳng buồn để ý đến tiếng xung quanh.
lúc đó, đám bảo vệ hối hả chạy đến. Lâm Gia Thành giận dữ quát:
“Đem kéo ngay!”
“Các đây là chịu thừa nhận ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-131-co-hoi-chi-co-mot-lan.html.]
Dù các thừa nhận cũng chẳng thể xóa bỏ sự thật Tiểu Cẩm là đàn bà của !”
Lưu Hách Vũ lớn tiếng gào lên.
Lâm Gia Thành thấy thêm một giây nào nữa, càng cái giọng khó .
Ông hiệu cho quản gia.
Quản gia lập tức hiểu ý, lệnh bảo vệ bịt miệng , khỏi để thêm lời nào chướng tai.
“Khoan !”
Ngay lúc sắp lôi , một giọng trong trẻo, lạnh lùng vang lên.
Bảo vệ lập tức dừng , tất cả ánh mắt đều kinh ngạc đổ dồn về phía Thời Cẩm.
“Những lời sai.
đúng là lớn lên cùng .
Chúng đều là đám dân nghèo ở khu ổ chuột phía tây.”
Thời Cẩm từng chữ từng chữ, rõ ràng vang vọng khắp nơi.
Khách khứa xôn xao!
Đây chẳng là gián tiếp thừa nhận lời là sự thật ?
Vậy thì quan hệ giữa hai thật sự nhơ nhớp đến thế ư?
Ánh mắt khinh thường, ghẻ lạnh từ bốn phương tám hướng dồn về phía Thời Cẩm.
Lưu Hách Vũ mừng rỡ, hưng phấn đến mức giãy thoát khỏi bảo vệ, ngẩng cao đầu hả hê tuyên bố :
“Thấy !
mà, chính là đàn ông của Tiểu Cẩm, là con rể tương lai của nhà họ Lâm!”
Lâm Gia Thành tức đến huyết áp tăng vọt.
Con gái xinh như , vốn định gả nhà họ Phong hoặc nhà họ Diệp.
Sao thể để tên côn đồ bôi nhọ hủy hoại chứ.
Ông còn kịp mở miệng, thì Thời Cẩm chậm rãi cất lời:
“Lưu Hách Vũ, chắc chắn rằng là đàn ông của ?”
Đôi mắt cô cong lên, ánh tĩnh lặng thẳng , nụ mang theo tia sáng khát máu.
Lưu Hách Vũ định mở miệng đáp, thì giọng cô vang lên, lạnh lẽo như d.a.o cắt:
“Anh nghĩ cho kỹ, suy xét cho rõ ràng hãy trả lời.
Cơ hội chỉ một thôi đấy.”
Nụ môi Thời Cẩm càng rạng rỡ, nhưng ẩn chứa một luồng khí tức quỷ dị.
Trong cơ thể cô, sự khát m.á.u sôi trào dữ dội.