Tần Quân Uyển chút vui:
“Con bé cũng là con gái , cũng thương nó.
Đừng như thể là kế .”
“Trong lòng cô hiểu rõ là .
Nhà họ Lâm thể bước lên tầng cao hơn , đều trông cậy nó.”
Lâm Gia Thành thẳng , tránh để bà hồ đồ.
Tần Quân Uyển Lâm Gia Thành đang ngáy ngủ say, đáy mắt tràn đầy oán hận.
Trong mắt ông ngoài lợi ích thì vẫn chỉ là lợi ích.
Đừng tưởng ông coi trọng Thời Cẩm.
Suy cho cùng cũng chỉ vì Thời Cẩm thể mang lợi ích cho nhà họ Lâm, cho ông mà thôi.
Bên , Thời Cẩm khi nhận đồ, bắt đầu sắp xếp quà sinh nhật.
Cô chia :
Những món giá trị cao, thể bán thì để riêng một bên, còn những thứ nhỏ lẻ bán thì gom một chỗ.
Sắp xếp xong, Thời Cẩm gọi điện cho Diệp Thiển.
“Tiểu Thiển, quen chú bác nào thích sưu tầm đồ cổ ?
bán hai món cổ vật mà nhà họ Kỷ và nhà họ Thư tặng.”
Diệp Thiển sững :
“Cậu thiếu tiền ?”
“Ừ.”
“Mình còn ba trăm vạn, đủ ?”
Diệp Thiển thẳng thắn.
“Không cần. Hai món đồ cổ bán là đủ .”
Diệp Thiển hỏi thêm cô cần nhiều tiền như để gì, vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Yên tâm, chuyện cứ để lo.”
Cúp máy xong, Diệp Thiển lật qua danh bạ, là bạn bè cùng lứa hoặc trưởng bối trong nhà.
Cô nhanh nhẹn bò dậy, gõ cửa thư phòng của chú út.
“Vào .”
Diệp Thiển thò đầu , về phía đàn ông bàn việc:
“Chú, chú quen bạn nào thích sưu tầm cổ vật ?
Con bán hai món đồ.”
Người đàn ông vẫn cúi đầu xử lý văn kiện, ngẩng lên, đôi mắt thâm sâu sang:
“Cổ vật?”
“Vâng ạ.”
Diệp Thiển gật gật cái đầu nhỏ.
“Thời Cẩm bán cổ vật?”
Diệp Thiển hì hì:
“Gì cũng giấu nổi chú. Cô bán càng sớm càng .”
“Đưa đồ tới đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-148-diep-tham-ra-tay.html.]
“Thế chú mau mau tìm mua giúp cô đó.”
Diệp Thiển quên dặn dò.
“Ừ.”
“Chú đúng là nhất.”
Diệp Thiển quên nịnh hót một câu.
Ngày hôm , Thời Cẩm đem đồ gửi đến.
Cô vốn tưởng sẽ chờ vài hôm, ai ngờ đến buổi chiều nhận tin nhắn báo tiền tài khoản.
Nhìn thấy trong tài khoản thêm sáu triệu, Thời Cẩm lập tức chuyển khoản cho Phó Vân Chu, bảo nhanh chóng khởi động kế hoạch.
Tập đoàn YS
Phương Hào đẩy cửa văn phòng, phịch xuống sofa, vắt chéo chân chẳng chút hình tượng.
Ánh mắt rơi chiếc hộp bàn .
Mở xem, là một bộ cụ cùng một bức thư họa.
“Bao giờ hứng thú với sưu tầm đồ cổ thế ?”
Phương Hào liếc , xì một tiếng đặt xuống, thứ chẳng đáng giá mấy.
“Mua chơi thôi.”
Diệp Thâm thản nhiên đáp.
“Bao nhiêu tiền?”
“Sáu triệu.”
Phương Hào bật dậy:
“Diệp Thâm, mổ heo .
Hai món nhiều lắm bốn triệu, lỗ trắng hai triệu đó.
Không ngờ Diệp tổng vốn luôn tinh tường như cũng ngày lừa.”
Nói , hắc hắc lộ rõ vẻ hả hê.
Diệp Thâm vẫn điềm nhiên, tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.
“Người bán là ai?
Dám c.h.é.m , để cho dạy một bài học.”
Phương Hào hùng hồn .
“Không cần.”
Phương Hào nheo mắt, ngửi thấy gì đó khác thường:
“Diệp Thâm, hôm nay là lạ lắm đó.”
“Không gì. Cút .”
Diệp Thâm quét ánh mắt lạnh lẽo về phía .
Phương Hào đặt một tấm thiệp mời lên bàn :
“Tiểu thanh mai của sắp kết hôn, mời đấy.”
Diệp Thâm liếc thiệp mời, hờ hững thu ánh mắt.
Phương Hào thấy sắc mặt vẫn bình thản, trong lòng khẽ thở dài.
Phương Dao định sẵn sẽ thất vọng !