TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 149: Sao lại là anh

Cập nhật lúc: 2025-08-25 08:33:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thứ thuộc về cô, vĩnh viễn cũng thể là của cô.

Phương Hào khi thành nhiệm vụ của em gái thì hiểu chuyện rời .

 

 

Một buổi chiều trời trong nắng ấm, gió nhẹ hiu hiu thổi.

Từ trong cục cảnh sát, một bóng nhếch nhác lảo đảo bước .

Bộ đồng phục nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm, cả toát mùi hôi hám khó chịu.

 

 

Người đó ai khác chính là kẻ từng gây náo loạn trong tiệc sinh nhật của Thời Cẩm cảnh sát đưa .

phạm trọng tội, chỉ giam vài ngày thả .

 

 

Lưu Hách Vũ mặt mày u ám, đầu nhổ một bãi nước bọt về phía lưng cục cảnh sát.

“Phì, xui xẻo thật.”

Ra khỏi cục, thẳng về khu nhà ổ chuột ở vùng ngoại ô phía tây, tìm đến Lưu Y Y.

 

 

Vừa thấy , Lưu Y Y lập tức đầu bỏ chạy.

Lưu Hách Vũ sải bước dài, chỉ vài bước chặn mặt cô :

“Chạy cái gì?”

 

 

Lưu Y Y hoảng sợ liên tục lùi :

“Anh… gì?”

 

 

“Làm gì ? Chẳng qua chỉ là đến đòi nợ thôi.

Tiền còn , chắc đến lúc trả chứ?”

 

 

“Anh thành nhiệm vụ, mấy tiểu thư đó trả tiền cho , lấy tiền đưa cho ?”

Lưu Y Y co rúm trong góc, run rẩy .

 

 

“Cái đó mặc kệ.

đúng như lời các dặn, thành bại liên quan đến .

Ngược còn các hại trong đó mấy ngày.

Tinh thần tổn thất, tiền bồi thường cũng tính cho luôn.”

Lưu Hách Vũ ngang ngược .

 

 

tiền!

Muốn thì tìm bọn họ mà đòi.

Nếu dám , sẽ báo cảnh sát ngay.”

 

 

“Báo cảnh sát?”

Lưu Hách Vũ hừ lạnh một tiếng.

Hắn bất ngờ lao lên, túm chặt tóc Lưu Y Y, hung hăng giật mạnh, đẩy ngã xuống đất, một chân giẫm chặt lên .

 

 

“Lưu Y Y, đừng tưởng dám động cô.

Trước tháng , chuẩn cho hai vạn.

Nếu , đừng trách khách khí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-149-sao-lai-la-anh.html.]

Nói xong, mới hất chân , lảo đảo bỏ .

 

 

Đợi khuất, Lưu Y Y mới chật vật bò dậy khỏi mặt đất, viền mắt đỏ hoe.

Thời Cẩm, tất cả đều tại mày!

nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm cái tên đó.

 

 

 

Sau khi chè chén cùng một đám bạn bè hư hỏng, Lưu Hách Vũ say khướt loạng choạng trong con hẻm nhỏ.

Trên tay cầm chai bia, miệng lẩm nhẩm hát, thỉnh thoảng còn ngửa cổ tu thêm một ngụm.

 

 

Bỗng nhiên, cơn buồn tiểu dâng lên, liền ghé góc tường giải quyết, đó xoay chuẩn rời .

dường như cảm giác phía , lập tức đầu .

Con hẻm tối om, chẳng thấy bóng dáng ai.

 

 

Hắn nhún vai, tiếp tục .

Đi mấy bước, cảm giác gai lạnh sống lưng nữa ập tới.

Hắn phắt , phía vẫn trống , chẳng một bóng .

 

 

“Ai? Ai ở đó?”

Hắn quát lớn.

Con hẻm tối tăm im phăng phắc, ai trả lời.

 

 

“Quỷ quái thật.”

Hắn rủa một tiếng.

 

 

“Khà khà khà khà…”

Đột nhiên, một tràng trầm thấp, như vọng từ tận cùng địa ngục, vang lên quái dị.

Toàn Lưu Hách Vũ dựng hết lông tơ, thần kinh căng như dây đàn, đôi mắt trợn to tràn ngập sợ hãi.

 

 

“Đừng… đừng qua đây. Trên tao bùa khai quang đấy.”

Hắn run rẩy hét to, tự tìm cách trấn an .

 

 

lúc , phía xuất hiện một bóng cao gầy.

Toàn bao phủ trong màu đen, khuôn mặt ẩn giấu lớp áo choàng gió.

Gió đêm thổi qua, khiến bóng dáng càng thêm quỷ dị.

 

 

“Á!!!”

Lưu Hạc Vũ hét thất thanh, đầu bỏ chạy.

bước chân loạng choạng, vô tình giẫm trúng vỏ chai rỗng, mất thăng bằng ngã sấp xuống đất.

 

 

Bóng đen từng bước tiến gần, mỗi một bước như dẫm lên tim .

Lưu Hách Vũ hoảng loạn gào thét, tiếng kêu chói tai vang khắp con hẻm.

Một tiếng khinh miệt lạnh lẽo vang lên, âm u ghê rợn:

“Lưu Hách Vũ, lâu gặp.”

Loading...