TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 356+357: Âm thầm hành sự - Có kết quả rồi
Cập nhật lúc: 2025-10-06 04:46:55
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cậu ai ?”
Phong Hành sững .
“Là vị tiểu cổ thần , cô Thời Cẩm.”
Tịch Cảnh lặp nữa.
Bây giờ nghĩ , cô gái nhỏ thật sự lợi hại, dường như tìm căn nguyên .
Thử xem gen nhà họ Phong mạnh mẽ đến mức nào, mấy em, ai cũng đều là nhân trung long phượng.
Là em gái ruột, thể kém cỏi .
Phong Hành ngẩn hồi lâu, mới bừng tỉnh, nhớ đến đôi mắt của cô.
Chẳng quen thuộc vô cùng ?
Giống hệt như tiểu Ngâm lúc nhỏ, đôi mắt to tròn trong sáng, lấp lánh , như thể trong mắt chỉ cả thế giới .
Ánh mắt khiến tim như tan chảy.
“Boss, chúng cần tìm tiểu thư Thời Cẩm ngay ?”
Tịch Cảnh lên tiếng hỏi.
“Không vội.”
Phong Hành khẽ lẩm bẩm, mày nhíu chặt:
“Trước tiên phái lấy vài sợi tóc của cô , chuyện tuyệt đối để lộ .”
Đợi Tịch Cảnh rời , Phong Hành cầm lấy điện thoại, mở danh bạ, ngón tay dừng một cái tên.
Anh mấy định ấn xuống, nhưng cuối cùng vẫn ngừng .
Lần là thật ?
Nhiều năm qua, mỗi tưởng như tìm thấy sự thật, cuối cùng đều thất vọng mà về.
Thậm chí một , tìm một cô gái giống , còn tưởng rằng đó chính là em gái ruột.
kết quả, vẫn là thất vọng thêm nữa.
Lần sẽ là thật ?
Phong Hành mơ hồ một dự cảm, nhưng cảm giác quá xa vời, quá hư ảo.
Tất cả, vẫn nên đợi kết quả cuối cùng.
Nếu , thì cứ xem như từng gì xảy .
Hán Thành.
Thời Cẩm một đến cơ quan giám định .
Cô điền tài liệu, đưa cho y tá ở quầy.
Y tá liếc mắt liền nhận cô.
Thực sự, tình cảnh ngày hôm đó khiến ấn tượng sâu.
“Lại là cô.”
Y tá kiểm tra tài liệu, ngẩng đầu hỏi:
“Lần cũng cần gấp ?”
“Làm gấp.”
Y tá xử lý xong, liền giao hồ sơ cho đồng nghiệp, vô thức liếc về khu vực nghỉ ngơi ở hành lang.
Quả nhiên, vẫn thấy cô gái đó một , đơn độc nơi góc hành lang.
Bóng dáng mảnh khảnh, toát lên sự kiên cường.
Y tá sang đồng nghiệp khẽ :
“Hy vọng cô thể tìm như mong .”
Đồng nghiệp về phía hành lang, nơi thiếu nữ lẻ loi đó, khẽ thở dài:
“Tuổi còn nhỏ mà chịu đựng nỗi đau nên gánh.
Dù tìm , thấy cô cũng chắc hạnh phúc.
Nếu nhà thật sự thương yêu, để cô lưu lạc bên ngoài.”
Y tá cũng thở dài theo:
“Biết sẽ hạnh phúc thì .
Cô gái xinh , độc lập kiên cường như , xứng đáng trân trọng.”
Có lẽ trong mắt ngoài, cô đáng thương.
Thời Cẩm hề thấy như .
Ngồi một lát, Diệp Thiển gọi điện đến.
Biết cô đang ở cơ quan giám định, liền vội vàng chạy đến.
Diệp Thiển dám để tài xế trong nhà đưa , cô bắt một chiếc taxi.
Vừa bước sảnh, cô thấy nơi hành lang trống trải , bóng dáng mỏng manh, đơn độc đến xót xa.
Hốc mắt Diệp Thiển lập tức đỏ ửng, sống mũi cay cay.
Cô c.ắ.n chặt môi, gắng nuốt ngược dòng lệ, hít sâu một , bước nhanh về phía Thời Cẩm.
Đến mặt cô, Diệp Thiển cố nén chua xót, cong mày , chu môi tỏ vẻ trách móc:
“Cậu thật chẳng gì. Một đến đây, cũng với một tiếng.”
“Quên mất .”
Thời Cẩm ngượng ngùng , giống như một đứa trẻ mắc .
Kiếp , cô quen với việc một gánh vác tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-356357-am-tham-hanh-su-co-ket-qua-roi.html.]
Quen với việc một đối diện với chuyện.
Khi thói quen khắc sâu xương tủy, cô quên rằng đời , vẫn còn để thể dựa , thể chia sẻ.
“Lần tha cho đấy, tuyệt đối như thế nữa.
Trong tình huống , thể gọi cùng chứ.”
Diệp Thiển vỗ vai cô, khí thế hùng hồn.
Có Diệp Thiển ở , nơi đó sẽ chẳng bao giờ yên tĩnh, cũng chẳng bao giờ cô đơn.
Cô giống như một chú chim sẻ nhỏ mệt mỏi, ríu rít líu lo ngừng.
Khi mặt trời vàng rực ngoài cửa sổ dần buông xuống, một y tá từ hành lang gọi Thời Cẩm:
“Có kết quả .”
Diệp Thiển lập tức im lặng, căng thẳng về phía cửa sổ.
Thời Cẩm bước lên, nhận tờ kết quả từ tay y tá, nhưng vội ngay, cô trở chỗ .
Diệp Thiển hiếu kỳ, căng thẳng, kết quả, nhưng vẫn thúc giục.
Thời Cẩm tờ giấy trong tay, trong đầu trống rỗng.
Là hy vọng nó chính là điểm kết thúc, hy vọng nó ?
Bản Thời Cẩm cũng rõ.
Vài cô y tá cũng lén lút chú ý đến tình hình bên , thấy cô gái mãi mở xem, kìm mà cô sốt ruột.
Bọn họ kết quả, nên càng lo lắng.
“Sao cô còn xem ?”
“Chắc là sợ.”
“Lần chị thấy tình trạng của cô , thật sự quá đáng sợ.
Sau khi trải qua cú sốc lớn như thế, e là trong lòng để bóng ma .”
Một y tá phân tích.
Trong sự chú ý của , ánh mắt mơ hồ của Thời Cẩm chợt lóe sáng, cô cụp mi, tờ giấy trong tay, chậm rãi mở , tầm mắt trực tiếp rơi xuống trang cuối.
Khi thấy dòng chữ , tim Thời Cẩm khẽ run, ánh mắt ngẩn .
Diệp Thiển nhịn nghiêng đầu liếc một cái, liếc đúng dòng cuối cùng:
Có quan hệ huyết thống.
Thấy mấy chữ đó, trái tim vốn treo lơ lửng của Diệp Thiển cuối cùng cũng hạ xuống.
Phong gia thật sự là của tiểu Cẩm, cô thật sự là con gái nhà họ Phong.
“Tiểu Cẩm.”
Diệp Thiển khẽ gọi.
Thời Cẩm hồn, ngẩng đầu cô, mỉm .
Kiếp , chân tướng từng giải khai, kiếp rốt cuộc sáng tỏ.
Cô còn tiếc nuối nữa.
Diệp Thiển :
“Tiểu Cẩm, giúp dò la .
Nhà họ Phong tuy nhận nuôi một cô con gái, nhưng cô hẳn sẽ tạo uy h.i.ế.p gì với .
Dù thì, mới là con gái ruột.
Chúng nên đến Phong gia, cho họ mới là con gái thật sự của họ ?”
Thời Cẩm trả lời, dậy, đến bên thùng rác, vo tròn tờ giấy trong tay, khẽ ném trong.
Diệp Thiển động tác của cô, ngây .
Cô đây là…
Thời Cẩm đầu Diệp Thiển:
“Không cần.”
“Tại ?”
Diệp Thiển hiểu.
Cô tốn bao nhiêu tâm sức để tìm chủ nhân khối huyết ngọc, tìm cha .
Chẳng là trở về bên cha ruột ?
Bây giờ tìm thấy , “ cần”?
Thời Cẩm mỉm :
“ chỉ một câu trả lời mà thôi.
Giờ đáp án, là đủ .”
Mỗi một đứa trẻ bỏ rơi đều khao khát cha là ai.
Cô tìm câu trả lời, thế là đủ.
“ thể trơ mắt khác ở vị trí vốn thuộc về , hưởng thụ tất cả những gì lẽ thuộc về ?”
Diệp Thiển tức giận bất bình.
Tuy công bằng với tiểu thư nhà họ Phong, dù cô cũng vô tội.
chỉ cần nghĩ đến việc tiểu Cẩm chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu oan ức, cô liền chẳng thể nào thích nổi vị tiểu thư .
Diệp Thiển phục, dựa cái gì mà thể thế tiểu Cẩm, an nhiên ở vị trí .