TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 358+359: Xét nghiệm DNA - Chính là em gái ruột của họ

Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:02:43
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe những lời tức tối bất bình của Diệp Thiển, lòng Thời Cẩm vẫn chẳng gợn chút sóng.

Kiếp , những tội khổ cô từng chịu, cô lặp nào nữa.

Không thấy, thì sẽ nghĩ, tranh, cũng chẳng tính toán.

Một một bóng, cũng !

 

“Không cả.”

 

Nghe ba chữ , Diệp Thiển giận xót.

Có ai thực sự thể thản nhiên, vướng bận gì trong lòng chứ?

 

Diệp Thiển bước lên , khoác lấy cánh tay cô:

“Chúng cần bọn họ.  sẽ của .”

 

“Được.”

Thời Cẩm mỉm đáp .

...

 

Bên , Tịch Cảnh cầm một túi nhựa niêm phong văn phòng:

“Phong tổng, tóc của cô Thời Cẩm lấy .”

 

Trong túi nhựa đựng vài sợi tóc dài.

 

Phong Hành túi nhựa mặt, từ ngăn kéo lấy một túi khác.

Anh dậy, lấy áo khoác, thẳng ngoài.

 

“Tất cả lịch trình hai ngày tới đều hủy.”

Giọng trầm thấp.

 

“Vâng.”

Tịch Cảnh sớm chuẩn .

 

Hy vọng tay trắng trở về.

 

Phong Hành tự lái xe đến một căn cứ phòng thí nghiệm ở ngoại ô Ma Đô.

Sau khi , sải bước xuống tầng hầm.

Người đường thấy đều kính cẩn chào hỏi.

 

Anh đẩy từng cánh cửa qua, cuối cùng đến khu vực trung tâm của phòng thí nghiệm.

Người trong phòng thấy kẻ xông , định quát lớn, nhưng khi đến, lời lập tức nghẹn nơi cổ họng.

 

Phong Hành tiến lên, qua lớp cửa kính, thấy em trai đang tập trung công việc, phát hiện tình huống bên ngoài.

 

“Mở cửa.”

Phong Hành lệnh.

 

Người phụ trách phòng thí nghiệm dám chậm trễ, lập tức dùng quyền hạn mở cửa chính.

Cửa mở, Phong Hành bước , thẳng đến mặt Phong Bách.

 

Dù Phong Hành gần, Phong Bách vẫn chăm chú việc tay, mãi đến khi xử lý xong một đoạn công việc mới tạm dừng, đầu sang.

 

“Có chuyện gì?”

Phong Bách đẩy gọng kính vàng nơi sống mũi.

 

Phong Hành đưa hai thứ.

 

Phong Bách lướt qua, nhướng mày một chút, phản ứng gì lớn.

Ai việc nhiều cũng sẽ thành thói quen.

 

“Lại gặp cô gái nhỏ nào phù hợp tiêu chuẩn ?”

Phong Bách nhận lấy hai mẫu, mái tóc dài trong đó, thản nhiên .

 

“Khối ngọc bội xuất hiện. Mái tóc chính là của chủ nhân ngọc bội.”

 

“Xuất hiện ?”

Dưới gọng kính vàng, đôi mắt đen của Phong Bách thoáng lóe một tia sắc bén.

 

Nhà họ Phong tìm kiếm khối ngọc bội suốt hơn mười năm, mà bặt vô âm tín.

Bây giờ thật sự xuất hiện.

 

“Cho kết quả nhanh nhất.”

Phong Hành hạ lệnh.

 

“Được.”

Phong Bách đáp.

 

Phong Hành ngoài.

Tưởng rằng cả sẽ rời , nhưng phát hiện chỉ ngay bên ngoài đợi.

Điều khiến Phong Bách cảm thấy kỳ lạ.

 

Lần đầu, thứ hai, cả từng đợi, nhưng vài năm, đợi bên ngoài nữa, chỉ về đợi tin báo kết quả cùng.

Lần kiên nhẫn đợi ngay tại chỗ, khiến Phong Bách ngoài bất ngờ còn nảy sinh chút tò mò về chủ nhân mái tóc .

 

Bề ngoài Phong Bách tỏ vẻ thản nhiên, nhưng động tác tay cực kỳ nhanh.

Mấy năm một , việc sớm thành quen thuộc.

Giám định huyết thống vốn thể giao cho khác , nhưng tự tay.

 

Khi kết quả hiển thị, bàn tay giới y học công nhận là định vững vàng như núi của Phong Bách, khẽ run lên một cách khó nhận .

 

Phong Bách bước khỏi phòng thí nghiệm.

 

Phong Hành lập tức dậy:

“Thế nào?”

 

“Có thể cho là ai, hiện giờ đang ở ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-358359-xet-nghiem-dna-chinh-la-em-gai-ruot-cua-ho.html.]

Lòng Phong Bách dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Sự tìm kiếm kéo dài hơn mười năm, nay cuối cùng cũng kết quả, khiến một cảm giác hư ảo, chân thực.

 

“Cô tên là Thời Cẩm, ở Hán thành.”

 

“Thời Cẩm…”

Phong Bách lẩm nhẩm, ký ức chợt ùa về, trong đầu kìm hiện lên đôi mắt xinh .

 

Là cô !

Cô gái giường bệnh, đôi mắt trống rỗng, tuyệt vọng đến mức khiến đau lòng.

Cô chính là em gái của .

 

Khi đó, từng nghĩ:

Một cô gái nhỏ bé như , rốt cuộc trải qua chuyện gì, mới thể đời với ánh mắt tuyệt vọng đến thế?

Giờ nhớ , nhớ đến đôi mắt tĩnh lặng như nước c.h.ế.t ngày , tim Phong Bách co rút, đau đến nỗi mày cau chặt.

 

Anh gì thêm, chỉ trực tiếp cởi áo khoác , dặn dò trợ lý:

“Vài ngày tới, đừng để ai đến phiền .”

 

Trợ lý và các nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm đều kinh ngạc, họ   cuồng nghiên cứu xuyên ngày đêm như Phong Bách nay khác thường đến thế.

 

“Là cô , đúng ?”

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu khẳng định.

 

Phong Bách gật đầu.

 

Mắt Phong Hành lóe lên một tia sáng.

Quả nhiên là em gái ruột của , là em gái của , em gái của Phong Hành!

 

Hai nhanh chóng rời khỏi căn cứ nghiên cứu, phóng thẳng đến Hán thành.

 

“Cậu báo cho cha ?”

Phong Hành hỏi.

 

Phong Bách đầu, ngạc nhiên:

“Không báo ?”

 

đang lái xe thì báo thế nào?”

Phong Hành liếc em trai một cái, đầy bất mãn.

 

Vừa kết quả, hai liền hấp tấp lao , mà chẳng ai nghĩ đến chuyện báo cho cha .

 

Phong Bách bất đắc dĩ lấy điện thoại , gọi cho cha.

Phải gọi đến ba , đầu dây bên mới bắt máy, giọng uy nghiêm vang lên:

“Chuyện gì?”

 

Mãi mãi là giọng điệu lạnh lùng, công tư phân minh như thế.

 

Phong Bách sớm quen, cũng lạnh nhạt đáp:

“Đã tìm thấy Phong Ngâm .”

 

Đầu dây bên im lặng hồi lâu.

 

“Ở ?”

 

“Hán thành. Con và cả đang đến đó.”

Phong Bách ngắn gọn báo cáo.

 

“Được.”

 

Phong An cúp máy, ngẩn tại chỗ lâu.

Nửa ngày , ông mới dậy đến gian phòng bên cạnh.

 

Trong phòng, phụ nữ xinh đang ôm một con búp bê gỗ, dịu dàng hát ru.

Nếu bỏ qua việc trong n.g.ự.c bà chỉ là một con búp bê, khung cảnh yên bình và ấm áp đến nhường nào.

 

Phong An bước đến, đưa tay lấy con búp bê.

Nào ngờ, phụ nữ vốn dịu dàng bỗng nổi giận dữ dội, hung hăng giật búp bê từ tay ông.

 

“Không cho ông cướp con gái của !

Ngoan nào con gái, để ôm.

Ngoan, đừng sợ, vẫn luôn ở đây.

Tiểu Ngâm ngoan ngoãn, đừng sợ nhé.”

 

Bà dịu dàng vỗ về con búp bê, nâng niu cẩn thận như thể đang ôm một đứa trẻ thật sự.

Nhìn vợ thành như , lòng Phong An xót xa đau đớn.

 

Ông khẽ :

“Niệm nhi, tìm Tiểu Ngâm .

Vài hôm nữa, Phong Hành sẽ đưa con bé về.

Nếu em còn ôm nó, thì khi con bé về sẽ vui .”

 

Người phụ nữ đáp, vẫn chìm trong thế giới của .

 

“Chẳng lẽ em cần tiểu Ngâm nữa ?”

Phong An hỏi.

 

Động tác tay bà khựng , ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt ông:

“Tiểu Ngâm của ? tìm con bé.”

 

“Chúng ở nhà đợi thôi, Phong Hành sẽ đưa con bé về.”

 

Người phụ nữ lắc đầu, chịu :

“Không, tự tìm. Các đừng lừa nữa.”

Loading...