TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 362+363: Không cần nữa - Tiểu Cẩm, anh ba của em đến rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:41:43
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy cô chịu lên tiếng hỏi, hề chống cự, hai em đều vui mừng.

 

Phong Bách giành :

“Khi em một tuổi, bế em đến bệnh viện tiêm vacxin, đúng lúc gặp cướp xông .

Trong cảnh hỗn loạn, em và tách .

Lúc đó, y tá vội vàng bế em , đến khi tìm thì mới phát hiện  bế nhầm đứa trẻ khác..

 

“Đến khi chúng   tìm thì muộn .

Điều kiện và kỹ thuật lúc so với bây giờ , tìm một chẳng khác gì mò kim đáy bể.”

 

“Bao năm nay, cả nhà từng ngừng tìm em.

Mọi đều mong em trở về.”

 

“Người đó chính là đứa trẻ bế nhầm năm xưa ?”

Thời Cẩm hỏi.

 

. Sau đó chúng  cũng từng tìm gia đình của cô bé, nhưng tìm thấy.

Bà nội thương nó còn nhỏ, cũng là nạn nhân của biến cố , nên mới nuôi dưỡng trong nhà.”

 

Ngọn nguồn sự việc, gọn gàng rõ ràng.

 

Thời Cẩm lặng lẽ hết, đến khi họ xong mới ngẩng đầu hai :

“Cảm ơn các giải thích.”

 

“Tiểu Cẩm, theo chúng  về nhà .”

 

“Không cần .”

Ba chữ ngắn gọn, nhưng kiên quyết vô cùng.

dậy, khẽ :

“Hai vị, muộn . Các nên về thôi.”

 

Khi cô cần nhất, họ ở đó.

Khi cô khao khát nhất, họ cũng ở đó.

Giờ thì cô cần nữa.

Một cũng !

 

Trước lời tiễn khách của Thời Cẩm, cả Phong Bách lẫn Phong Hành đều nên đối diện thế nào.

 

“Tiểu Cẩm, là các đến quá muộn, để em chịu khổ.

Từ nay về sẽ bao giờ…”

 

Chưa kịp để Phong Hành hết, Thời Cẩm cắt ngang:

“Phong tổng, một .

Hy vọng các đừng đến phiền nữa.

Giữ nguyên như hiện tại, ?”

 

Đôi mắt sáng rực của cô thẳng .

 

Phong Bách cô gái mặt, lạnh lẽo như sương, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cái ngày cô giường bệnh, đau thương đến tuyệt vọng.

Tim càng thêm nặng nề.

 

Rốt cuộc là trải qua những gì mới khiến cô trở thành như .

 

Phong Hành còn nữa, nhưng Phong Bách ngăn .

“Đi thôi.”

 

Phong Hành cau mày.

Phong Bách hiệu cho bằng một ánh mắt.

 

Hai bước , cánh cửa lưng liền khép .

Họ cánh cửa đóng chặt, hồi lâu gì.

 

Hai khu chung cư.

 

“Anh quá khứ của cô ?”

Phong Bách hỏi.

 

Phong Hành ngẩn .

 

Phong Bách hỏi:

“Anh thấy tính cách cô thế nào?”

 

“Rất độc lập, thông minh, đủ bản lĩnh, tầm và dũng khí.”

Đánh giá của Phong Hành hề thấp, dù thì, khi chính từng đích đến mời cô về trướng .

 

Mỗi một chữ , lòng Phong Bách nặng thêm một phần.

 

“Vậy , chính một độc lập kiên cường như , từng khép chặt lòng , tỉnh .”

Phong Bách trầm giọng.

 

Phải chịu tổn thương đến mức nào mới khiến cô mất ý nghĩa sống, chọn cách trốn tránh bản .

 

Phong Hành nhận thức về Thời Cẩm, xưa nay chỉ dừng ở thiên phú thương trường.

Anh từng tìm hiểu đời tư của cô, càng cô từng một quá khứ như thế.

 

Trong lòng Phong Hành run lên.

Ngẩng đầu về phía tầng ba, n.g.ự.c nặng nề như đè nghìn cân.

 

lúc , phía vang lên tiếng động cơ xe.

Chỉ chớp mắt, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao khu chung cư cũ kỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-362363-khong-can-nua-tieu-cam-anh-ba-cua-em-den-roi.html.]

Phong Cảnh từ xe bước xuống, liền thấy ngay hai phía .

 

“Ôi chao, quan hệ giữa và tiểu Cẩm nên hai đợi cùng lên ?”

Phong Cảnh đắc ý huýt sáo tiến gần.

Vừa bước đến, chú ý thấy vẻ mặt của các , nụ của Phong Cảnh lập tức biến mất.

 

“Chuyện gì thế ? Chẳng lẽ tiểu Cẩm đuổi ngoài ?”

Phong Cảnh tỏ vẻ hả hê .

 

“Với mấy chuyện đó, vẫn nhờ đến .”

Phong Cảnh khoe khoang vòng mặt hai , nhưng ngay đó liền hai ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm, rụt cổ .

 

Hai cùng khịt mũi một tiếng,  với vẻ khinh miệt.

 

“Nếu đem tiểu Ngâm về, chiếc xe thể thao mà sẽ là của .”

Phong Hành mở lời.

 

“Nếu thể đưa em gái về, thứ t.h.u.ố.c đặc hiệu ,  sẽ bào chế cho .”

Phong Bách tiếp lời.

 

Phong Cảnh vui mừng hét lên, híp mắt.

“Thế thì định .”

 

Phong Cảnh lên, lúc bước lên bậc thang, nụ mặt biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

 

Anh gõ cửa.

Hồi lâu vẫn thấy ai trả lời, gõ tiếp.

Vẫn ai hồi đáp.

 

Phong Cảnh bắt đầu nóng ruột.

Chẳng lẽ ngay cả cửa cũng chịu mở ?

 

“Tiểu Cẩm, ba, mở cửa .”

Phong Cảnh nóng ruột gọi từ ngoài cửa.

 

“Tiểu Cẩm , em buồn ?

hai tên khốn bắt nạt em ?

Nói cho , sẽ mặt giúp em, đập c.h.ế.t bọn họ.”

 

“Đừng giận, chuyện gì cũng thể với .”

 

“Tiểu Cẩm, mở cửa ?”

 

Khi chuẩn tiếp tục gọi, cửa mở .

Phong Cảnh mừng rỡ khôn xiết, nhưng chỉ một ánh mắt thôi chạm ánh xa cách của Thời Cẩm.

 

("▔□▔)

Phong Cảnh rụt cổ , mái tóc ướt sũng của cô, chợt nhận điều gì đó, mặt hiện nụ ngượng ngùng, nhưng vẫn cố tỏ điển trai.

 

“Anh phiền em ?”

 

“Anh xem?”

Thời Cẩm trả lời với giọng vui.

 

Mới gội đầu giữa chừng, ngoài cửa gọi ầm lên như gọi hồn.

Nếu phận đặc biệt của , e sợ sẽ gây phiền phức, Thời Cẩm chẳng thèm mở cửa, để ở ngoài cửa kêu đến sáng.

 

Phong Cảnh liền giơ tay xin hàng. 

“Anh sai .”

 

Rồi ngoan ngoãn đưa tay , đặt mặt cô.

Thời Cẩm đôi tay lớn mặt, với vẻ ngờ vực.

 

“Làm em tức giận , em đ.á.n.h .”

Phong Cảnh cúi đầu, khuôn mặt trai vô đối của đầy vẻ tự trách và ăn năn, nếu fans của thấy biểu cảm , chắc chắn sẽ mềm lòng, thương c.h.ế.t mất.

 

Thế nhưng, mưu kế đối với Thời Cẩm dường như mấy hiệu quả.

 

“Pạch”...

Chỉ tiếng vỗ vang dội, bàn tay nhỏ trắng nõn đập mạnh lòng bàn tay .

Phong Cảnh ngẩn , mặt ngay lập tức hiện nụ cực kỳ phong độ.

 

“Đánh xong , giờ nên một chút ?”

Phong Cảnh mỉm cô.

 

Anh hỏi giữa cô và các gì, xảy chuyện gì.

Như khi, thế nào thì thế , chỉ là bọn họ còn giữ cách, sự bụng và nuông chiều đối với cô càng thẳng thắn hơn.

 

Phong Cảnh khách sáo, lên chiếc sofa cũ, bắt chéo chân, ngả thư thái, hai tay dang một cách bá đạo, tư thế ung dung bá khí , ngoài còn tưởng đây là nhà .

 

“Tiểu Cẩm, em xem, nhờ duyên phận gì mà chúng gặp .

Lần đầu gặp em thấy thiết, đối với em.

Bây giờ mới , tất cả đều là sức mạnh của huyết mạch.”

 

“Em xem, chúng gặp sớm hơn nhỉ.

Ông trời thật đáng ghét, em thấy thế nào?

Nếu , kéo ông trời xuống đây, đập cho một trận.”

 

“Em thấy ý tưởng của thế nào? Có ngầu ?”

Phong Cảnh trợn mắt, nhăn mày xin khen mặt cô.

Loading...