TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 364+365: Dùng thời gian để chứng minh - Thật sự có thể tin các anh không?

Cập nhật lúc: 2025-10-06 06:34:47
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Cẩm , bất lực buồn .

Đối mặt với ba chẳng bao giờ theo lẽ thường , cô thật sự .

 

“Phong Cảnh.”

Thời Cẩm gọi, lập tức bắt gặp ánh mắt bất mãn của Phong Cảnh.

 

“Gọi là !”

Phong Cảnh nghiêm mặt.

 

Ngay đó, đổi sang vẻ nịnh nọt, lấy lòng:

“Tiểu Cẩm , gọi một tiếng ba thử .

Hai em thể nhận, nhưng thì em nhất định nhận.

Anh là thương em nhất đó.”

 

Thời Cẩm: ……

 

Thấy cô im lặng, Phong Cảnh cũng ép, nhưng chuyển sang than thở:

“Tiểu Cẩm, phim cả ngày, vội vàng chạy đến đây, mệt c.h.ế.t .

Anh ngủ ở đây?”

 

Nói xong, dậy tìm chỗ ngủ, phát hiện căn hộ nhỏ bé chỉ một phòng ngủ.

 

“Lấy cho cái chăn, đêm nay ngủ sofa.”

Phong Cảnh xuống ghế, gương mặt điển trai nở nụ rạng rỡ.

 

 đặt khách sạn cho , đó mà ngủ.”

 

“Không , đêm nay ở đây.”

Phong Cảnh kiên quyết.

“Khách sạn bằng ở đây .

Lúc nhỏ em ôm mới ngủ .

Giờ ôm nữa, nhưng vẫn thể ở bên cạnh em.”

 

Thời Cẩm im lặng.

 

Dùng vũ lực tống ?

Cô gần như thể đoán , tên thà loạn ầm ĩ cũng sẽ bám ở đây.

Cô thật sự ngờ, một ngôi hạng A của showbiz thể vô đến mức , phá vỡ tam quan nay của cô.

 

Thời Cẩm đưa tay xoa trán:

“Anh sợ fan thấy bộ dạng của ?”

 

Phong Cảnh nhún vai đầy thản nhiên:

“Chỉ cần gương mặt , họ chẳng chê bao .”

 

Nói , ngẩng đầu, để lộ gương mặt khiến hàng vạn fan nữ mê mẩn ánh đèn.

 

Thời Cẩm gương mặt hảo đó, quả thực chỉ cần mặt thôi thì cái gì cũng thể bỏ qua.

Cái thế giới c.h.ế.t tiệt chỉ mặt mà sống

 

“Anh chắc chắn ngủ ở đây thật ?”

Thời Cẩm liếc sang chiếc sofa ba chỗ, chiều cao gần mét tám của , rõ ràng chẳng thể nào .

 

“Chắc chắn.”

Phong Cảnh gật đầu quả quyết.

 

Thời Cẩm đối diện , nghiêm túc:

“Phong Cảnh, thật cần như .

gì, gì.”

 

Phong Cảnh định lên tiếng thì cô giơ tay ngăn .

 

“Từ nhỏ đến lớn, quen một ăn cơm, một đón giao thừa, một sống.

là đôi lúc cũng cô đơn, cũng buồn, nhưng thời gian thể mài mòn tất cả.

Khi quen , cũng chẳng gì to tát cả.

cần sự thương hại của các , cần sự áy náy, cũng cần tình cảm bố thí.

Bây giờ sống .

tìm , chỉ vì sự thật.

Giờ vứt bỏ, là đủ .”

 

Cổ họng Phong Cảnh nghẹn :

“Tiểu Cẩm, như .

Không thương hại, …”

 

Hai chữ “ái náy” khiến nghẹn lời.

 

Bởi cả nhà đều áy náy, tự trách.

Dù khi đó mới sáu tuổi, còn mơ hồ hiểu chuyện, nhưng cũng rằng, tình thương và sự quan tâm mà em gái thiếu hụt từ nhỏ, chính là món nợ họ mắc .

 

“Không , hiểu.

Nếu đổi , đột nhiên một nhóm xuất hiện nhận là , cũng sẽ phản cảm, sẽ từ chối.”

Phong Cảnh ép buộc, cũng biện giải.

 

cảm nhận , quanh cô dựng lên bức tường phòng cao, bước thế giới của cô, thể chỉ bằng vài câu .

 

Nói nhiều cũng vô ích.

Vậy thì, dùng thời gian để chứng minh.

Chứng minh rằng, bọn họ thật lòng thương yêu cô!

 

Hai đợi lầu, ánh mắt thỉnh thoảng hướng lên tầng ba.

 

“Anh thấy ?”

Phong Bách hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-364365-dung-thoi-gian-de-chung-minh-that-su-co-the-tin-cac-anh-khong.html.]

 

“Có lẽ .”

Phong Hành thấp giọng đáp.

 

Phong Cảnh bề ngoài thì như kẻ vô lo vô nghĩ, nhưng thực thông minh.

Anh dùng cách nào mới thật sự tác dụng với tiểu Cẩm.

Chỉ duy nhất mới thể khiến tiểu Cẩm chịu hạ hàng rào phòng trong lòng xuống.

Như . mới cơ hội đẩy cánh cửa trái tim cô .

 

Dù là Phong Hành Phong Bách, họ đều thể cảm nhận rõ sự xa cách và kháng cự của Thời Cẩm với .

Tuy nguyên nhân vì khiến cô trở nên như , nhưng họ đủ kiên nhẫn, đủ niềm tin rằng, sẽ một ngày, cô sẽ mở lòng mà đón nhận họ.

 

Đột nhiên, hai cô gái trẻ chạy đến, trực tiếp chặn mặt họ.

 

“Anh là Phong Cảnh đúng ?”

Một cô gái chằm chằm Phong Bách bằng ánh mắt say mê, đôi mắt sáng rực, như  dán mắt mặt .

 

Phong Bách đẩy nhẹ gọng kính vàng sống mũi, lạnh nhạt thốt hai chữ:

“Không .”

 

“Haha, chính là Phong Cảnh.

Cho dù đeo kính, em cũng thể nhận từ xa cả ngàn dặm.”

Cô gái .

 

Phong Bách cố nhịn cơn thôi thúc đẩy , lạnh giọng:

“Cô là fan giả.”

 

Đây cũng là một trong những lý do khiến ghét Phong Cảnh.

Đeo kính, chỉ để che gương mặt giống Phong Cảnh đến bốn, năm phần .

 

Bên cạnh, cô gái còn dùng đôi mắt tròn xoe liên tục liếc Phong Hành.

Người đàn ông thật sự quá soái, khí thế bức , quyến rũ đến mức cực hạn!

 

Thấy hai cô gái chịu rời , Phong Hành khẽ vẫy tay.

Ngay đó, vài vệ sĩ áo đen từ bước , lễ phép mời họ rời .

Hai cô gái thấy vệ sĩ, chẳng những sợ hãi, ngược ánh mắt càng lấp lánh trời.

 

Bị mời , vẫn còn thấy tiếng hét phấn khích của hai :

“Trời ơi, soái quá ! Hoàn thua kém nam thần nhà .

A a a, nếu bạn trai như thế , c.h.ế.t cũng tiếc!”

 

là quá quyến rũ .”

 

Trước khi , hai cô gái còn lén chụp một tấm hình hai vị đại soái ca thế kỷ đang đợi lầu.

Ngay lập tức, một trong hai cô gái đăng ảnh lên Weibo kèm dòng chữ:

 

【Trong khu chung cư bất ngờ xuất hiện hai đại soái ca nhân gian cực phẩm.

Không họ đang đợi cô bé Lọ Lem may mắn nào chịu đầu chấp nhận đây?】

 

Bên , Phong Cảnh thật sự đang ngủ sofa.

Cả co chiếc ghế nhỏ hẹp, thở đều đặn vang lên.

 

Dưới lầu gió lạnh thổi lùa, hai vẫn lặng lẽ đợi, mãi vẫn thấy Phong Cảnh xuống, cho đến khi ánh đèn tầng ba tắt .

 

Thời Cẩm giường, khép mắt .

Một lúc , cô bỗng mở mắt, ngây trần nhà.

 

Trong căn phòng yên tĩnh tối đen, qua cánh cửa, cô lắng động tĩnh bên ngoài.

 

Trằn trọc mãi, cuối cùng, Thời Cẩm dậy, khoác thêm áo ngoài, mở cửa phòng.

Ánh mắt dừng sofa, nơi đang cuộn khó nhọc, tiếng hít thở đều đều.

 

Cô bước đến, nhặt chiếc chăn rơi đất, lặng lẽ đắp cho .

 

Khi cửa phòng khép , sofa bỗng mở mắt.

Ngón tay chạm lên tấm chăn phủ , khóe môi khẽ cong.

 

Tiểu Cẩm nhà là tảng đá, cho dù lạnh lẽo cứng rắn đến mấy, cũng sẽ một ngày sưởi ấm.

 

Về phòng, Thời Cẩm xuống ngay, cô đến bên cửa sổ, mở cửa .

Làn gió đêm mát lạnh thổi , khẽ tung bay mái tóc dài.

 

Bất chợt, ánh mắt cô dừng ở một nơi.

Dưới tán cây, hai bóng dáng cao gầy lặng lẽ đó.

Chỉ cần một ánh , cô nhận họ là ai.

 

Phong Hành và Phong Bách vẫn rời , chỉ lặng lẽ lầu, âm thầm bảo vệ.

Tim Thời Cẩm khẽ run, bức tường phòng cao vời trong lòng dường như chút lay động.

 

lúc đó, chiếc điện thoại đầu giường sáng lên.

Cô cầm lấy, là một tin nhắn, gửi: Phong Hành.

 

【Đừng nghĩ nhiều, yên tâm ngủ .】

 

Chỉ một hàng chữ ngắn, nhiều từ ngữ, lời hoa mỹ, khiến cô cảm nhận sự ấm áp và quan tâm.

Thời Cẩm siết chặt điện thoại, ngẩng đầu ngoài cửa sổ, sang hướng phòng khách.

 

Cô khẽ thì thầm:

“Thật sự thể tin các ?”

 

Tin các ...

Tin rằng các là thật lòng...

Thật sự thể tin ?

Loading...