TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 366+367: Bữa sáng đầy tình ý - Gặp Một Người

Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:15:37
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu phòng, giường đột ngột mở mắt.

Nghiêng đầu sang, kim đồng hồ chỉ chín giờ mười lăm.

 

Thời Cẩm xuống giường, vội vàng mặc quần áo, bước đến bên cửa sổ, liền trông thấy Phong Hành và Phong Bách đang một đám ông bà lớn tuổi vây quanh.

Nhìn dáng vẻ chật vật của hai khi chặn , khóe môi cô khẽ cong lên.

 

Cô mở cửa phòng, bất giác liếc sang hướng sofa, ở đó trống .

 

“Tiểu Cẩm, mau đến ăn sáng .”

 

Nghe tiếng gọi, Thời Cẩm qua, thấy Phong Cảnh đang cửa bếp, khoác chiếc tạp dề, tay cầm xẻng chiên, gương mặt tuấn mỹ nở nụ ấm áp.

 

“Anh đang rán trứng. Em rửa mặt xong là thể ăn ngay.”

Thấy cô yên động đậy, Phong Cảnh :

“Mau .”

 

Anh còn giơ cái xẻng trong tay lắc lắc, vẻ thúc giục.

 

Thời Cẩm bước phòng tắm, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo hơn.

Ngẩng đầu trong gương, ngón tay khẽ lướt qua má.

Ở đây còn vết sẹo đáng sợ của kiếp nữa, nhưng…

Bàn tay cô đặt lên ngực, nơi vết sẹo vô hình vẫn khắc sâu tận xương tủy.

 

Ngồi xuống bàn ăn, mắt là bữa sáng phong phú.

Phong Cảnh đặt một phần trứng ốp la mặt cô.

 

“Mau ăn ! Những thứ sáng sớm …”

Phong Cảnh vốn định , nhưng khi chạm đôi mắt trong sáng sáng ngời , nghẹn , đổi giọng:

“Anh xuống mua.”

 

“Nhiều quá.”

 

Phong Cảnh :

“Không . Ăn hết thì còn .

Cùng lắm, để hai ông ăn hộ.”

 

Thời Cẩm nhấp một ngụm cháo, cháo ấm nóng, độ vặn, chứng tỏ đối diện tính toán chuẩn xác thời gian.

 

Cắn một miếng bánh bao, đáy mắt cô lóe lên một tia ngạc nhiên.

Đây chính là bánh bao ở tiệm cô từng ghé, nhân thịt tươi ngọt, nước nhiều, to rẻ.

Lại uống thêm ngụm sữa đậu nành, sữa xay mới, đúng hương vị quen thuộc.

Những món ăn sáng đều là họ cố ý chuẩn theo khẩu vị của cô.

 

Mi mắt Thời Cẩm cụp xuống, lòng khẽ rung động, cô ngẩng lên Phong Cảnh:

“Gọi hai họ lên cùng ăn .”

 

“Không cần để ý đến họ. Đều là đàn ông trưởng thành cả . Chúng ăn của chúng .”

Phong Cảnh phất tay, chẳng thèm thương cảm cho hai ông .

 

“Gọi .”

 

Thấy cô kiên quyết, Phong Cảnh từ chối nữa, liền gọi điện cho Phong Hành.

 

Lúc , lầu, hai đang đám ông bà vây kín.

 

“Ôi chao, trai , trông thật khôi ngô.”

 

“Cậu bao nhiêu tuổi , nghề gì? Trong nhà mấy ?”

 

“Có bạn gái thế?”

 

“Nhà đứa cháu gái, xinh lắm, tiếp viên hàng .

thấy hợp với đấy. cho của nó nhé, hai đứa trò chuyện nhiều hơn.”

 

“Cậu trai, đừng né tránh, dì đang chuyện với đây.

Cháu gái cũng là một hai đấy, khéo hợp với .”

 

Phong Hành và Phong Bách rời , nhưng bất kể , đều một đám ông bà nhiệt tình sức giới thiệu đối tượng.

Nhận điện thoại của Phong Cảnh, hai lập tức chạy vọt lên, chậm thêm chút nữa e rằng khó thoát .

 

Lên lầu, bốn em quanh chiếc bàn ăn đơn sơ, cùng ăn sáng.

Phong Cảnh hai trai, em gái.

 

Bọn họ bao lâu từng quây quần như , cùng ăn một bữa sáng thật sự như gia đình.

Khi còn nhỏ, cảnh tượng nhiều lắm, nhưng từ lúc em gái thất lạc, tất cả sự việc trong nhà đều đổi.

Mà nay, cuối cùng cũng thể trở như xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-366367-bua-sang-day-tinh-y-gap-mot-nguoi.html.]

 

Dù cả đêm ngủ, mặt Phong Hành và Phong Bách vẫn lộ chút mệt mỏi nào, khí chất vẫn hiên ngang xuất chúng.

 

Dùng bữa sáng xong, Thời Cẩm mời ba cùng xuống ghế sofa, cô một chiếc sofa đơn đối diện, ánh mắt lượt quét qua cả ba.

 

Ba mắt, đầu cô gặp họ, thậm chí còn quan hệ tệ với hai trong đó.

từng nghĩ, một ngày những mà cô ngưỡng vọng chính là ruột thịt của .

Lại càng ngờ, sẽ một ngày, bọn họ đồng thời xuất hiện mặt cô.

 

“Chúng tuy cùng huyết mạch, nhưng môi trường sống khác biệt.

Các từ nhỏ tiếp nhận nền giáo d.ụ.c ưu tú, học tập lễ nghi quý tộc, còn thì lớn lên trong khu ổ chuột.

Để sống sót, thể lừa gạt, thể xin ăn, thậm chí thể giành đồ ăn với chó.

Môi trường của các tạo nên tầm và tư duy vượt xa thường, còn môi trường của thì thể nào đạt tới trình độ .”

 

“Hiện tại, lẽ vì áy náy mà các thể vô điều kiện bao dung cho những khuyết điểm, thói quen của .

, sức chịu đựng của một giới hạn.

Sẽ một ngày, khi các thể chịu nổi sự kém cỏi, sự thô tục, những điểm hợp với quy củ xã hội thượng lưu của .”

 

“Đến lúc đó, các sẽ chán ghét, sẽ bất mãn.

Vậy thì lúc đó, còn thể ?

Người cùng một thế giới, nếu gượng ép bước , chỉ khiến đôi bên đều đau khổ.

Thà rằng, bắt đầu ngay từ đầu.”

 

“Bây giờ như thế chẳng hơn ?

sống cuộc đời của , các sống cuộc đời của các .

Chỉ cần đối phương vẫn an , chẳng là đủ ?

Khoảng cách mới sinh cái , chẳng ?”

(Việt Nam gọi là xa thơm gần thối)

 

Thời Cẩm mỉm ba .

Cả ba trầm mặc.

 

Xông một thế giới thuộc về , một thế giới hợp với , cuối cùng chỉ đổi là thương tích và đau đớn.

Trải nghiệm , một là quá đủ.

 

Phong Cảnh mấp máy môi, định gì đó, nhưng Phong Hành nhanh hơn một bước:

“Được.”

 

Nghe đồng ý, Thời Cẩm khẽ , như trút gánh nặng.

 

, em đồng ý với một việc.”

 

“Việc gì?”

 

“Cùng về Đế Đô một chuyến, gặp một .

Chỉ cần gặp xong, em ở, đều tùy em.”

 

Thời Cẩm trầm ngâm, nhưng vẫn gật đầu:

“Được.”

 

Ngay hôm đó, buổi trưa, bốn em nhà họ Phong cùng chuyên cơ riêng bay thẳng về Đế Đô.

 

Cùng lúc , khi nhận tin, Diệp Thiển tưởng rằng Thời Cẩm chuẩn nhận tổ quy tông, mừng cho cô, lo lắng.

Diệp Thiển  tầng hai, thấy lầu động tĩnh, liền lon ton chạy , thấy chú nhỏ dẫn theo một đám trở về, gì đó nhưng thôi.

 

Đợi đến hoàng hôn, rời , Diệp Thiển mới thò đầu thập thò bước thư phòng.

 

“Có chuyện gì, .”

Diệp Thâm vẫn xử lý tập tài liệu trong tay, buồn ngẩng đầu.

 

“Chú nhỏ, cái… cái đó…

Tiểu Cẩm tìm .”

Diệp Thiển lắp bắp .

 

Diệp Thâm đột ngột ngẩng đầu:

“Khi nào? Giờ cô ?”

 

“Chắc bây giờ   đến Đế Đô .

Chú nhỏ, chú nhất định ngờ thật sự của   là ai ?”

Diệp Thiển vẻ đắc ý.

 

“Đừng vòng vo, mau.”

 

Thấy chú nhỏ nghiêm nghị như , Diệp Thiển dám chọc giận cọp, ngoan ngoãn đáp:

“Anh trai của cô là Phong Hành đó.”

 

“Cái gì?”

Diệp Thâm bật dậy, phắt lên.

Loading...