TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 368+369: Tiểu Cẩm về nhà - Đều là lỗi của mẹ

Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:47:35
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phản ứng của chú nhỏ khiến Diệp Thiển giật .

chuyện sẽ chú nhỏ chấn động, nhưng thật ngờ phản ứng của chú dữ dội đến .

 

“Làm con ?”

 

“Nếu , ba ngày … chú đ.á.n.h c.h.ế.t ?”

Diệp Thiển rụt cổ , lấy hết can đảm .

 

Diệp Thâm sải bước đến, bóp chặt lấy mặt cô.

Lực thật sự mạnh, hề nương tay.

 

“Đau, đau, đau…

Chú nhỏ, đảm bảo sẽ lập tức cho chú .”

Diệp Thiển cuống quýt cầu xin tha.

 

Diệp Thâm buông tay, đứa cháu gái ngốc tự , bàn tay ngứa ngáy đánh.

 

Tiểu Cẩm là của Phong gia!

Hóa , cô chính là của Phong gia!

 

Diệp Thâm lạnh lùng liếc một cái, Diệp Thiển rùng , vội vàng chạy biến .

 

Anh đến bàn việc, ấn một dãy :

“Phương Tưởng, dời lịch trình ngày mai .

Ngoài , sắp xếp chuyến bay đêm nay Đế Đô.”

 

Cùng lúc đó, tại sân bay Đế Đô.

Chiếc chuyên cơ hạ cánh, hai chiếc xe sang đợi sẵn bên cạnh.

Bốn xuống máy bay, trực tiếp lên xe, chậm rãi rời khỏi đường băng.

 

Ngồi trong xe, Thời Cẩm ngắm những tòa cao ốc bên ngoài cửa kính.

Đây là đầu tiên trong hai kiếp cô đặt chân đến Đế Đô, thứ đều xa lạ.

 

Phong Cảnh bên cạnh, thấy cô chăm chú quang cảnh bên ngoài, liền im lặng nuốt lời định trong.

 

Xe chạy hơn một tiếng, chầm chậm rẽ một khu nhà tư nhân.

Bảo vệ gác cổng thấy hai chiếc xe, lập tức cho thẳng.

 

Xe dừng, cửa mở .

Thời Cẩm bước xuống, cổng, ngôi biệt thự cổ kính mắt.

 

Ba em Phong Hành, Phong Bách và Phong Cảnh đến mặt cô. 

 

“Đây chính là nhà của chúng .

Trước khi tròn một tuổi, em vẫn sống ở đây.”

Phong Hành lên tiếng.

 

Một tuổi… thì ký ức nào.

Thời Cẩm quanh nơi xa lạ , lặng lẽ gì.

 

Bốn cùng bước .

Bà Trương đợi từ sớm, thấy Thời Cẩm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

 

“Đây chính là Ngâm tiểu thư ?”

Bà mừng rỡ bước lên đón.

 

Phong An từ lầu hai xuống, phòng khách, ánh mắt dừng Thời Cẩm.

Nhìn gương mặt , thần sắc ông thoáng ngẩn .

 

Gương mặt … quá giống bà !

 

Trong lúc ông đ.á.n.h giá Thời Cẩm, cô cũng đang lặng lẽ ông.

Người đàn ông mắt dung mạo xuất chúng, ba em nhà họ Phong ít nhiều đều mang bóng dáng ông.

Khí thế nghiêm nghị, tự nhiên toát uy quyền của nắm giữ địa vị cao.

 

Phong Hành giới thiệu:

“Đây là cha của chúng , Phong An.”

 

Thời Cẩm khẽ gật đầu.

 

Phong An bước lên, khóe môi vốn cứng rắn kéo một nụ ôn hòa:

“Tiểu Cẩm, chào mừng con về nhà.”

 

“Ông nhầm . chỉ đến để gặp một .

Gặp xong, sẽ rời .”

Thời Cẩm bình thản .

 

Phong An sững , ngoảnh mặt ba em, ánh mắt chất vấn.

 

Phong Hành nhún vai, mặt đầy bất đắc dĩ.

Phong Bách giả vờ như thấy.

 

Phong Hành mở lời:

“Tiểu Cẩm, cần nghỉ ngơi ?”

 

“Không cần.”

 

“Được thôi.”

 

Phong Hành đưa Thời Cẩm lên lầu, nhưng buộc những khác nhà đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-368369-tieu-cam-ve-nha-deu-la-loi-cua-me.html.]

Phong An cũng theo, cùng cô bước đến căn phòng sâu nhất ở cuối hành lang tầng hai.

 

Đến cửa, hai dừng .

“Người đó ở bên trong.”

 

Phong Hành đẩy cửa, để Thời Cẩm một bước .

Phong An định theo , nhưng ngăn .

 

đặt chân , cánh cửa phía liền khép .

 

“Bé ngoan, ngủ nào, trong mơ sẽ ở bên…”

Giọng hát nhẹ nhàng, dịu dàng, ngân nga như suối chảy róc rách, mềm mại lướt qua trái tim, êm ái say lòng.

 

Theo hướng giọng dịu dàng , tầm mắt Thời Cẩm sang.

Trong căn phòng rộng lớn, bày đầy đủ các loại búp bê gỗ, chính giữa đặt một chiếc giường công chúa màu hồng.

Bên cạnh giường, một phụ nữ đang nhẹ nhàng vỗ về con búp bê trong chăn.

Đôi mắt bà tràn đầy dịu dàng, động tác nơi tay như đang nâng niu báu vật, cẩn thận đến mức khiến đau lòng.

 

Người phụ nữ cưng chiều hôn khẽ lên búp bê, dịu dàng thì thầm:

“Tiểu Ngâm, bảo bối ngoan của .”

 

Trái tim Thời Cẩm run lên.

Đây chính là của cô!

 

Phó Tư Nhiễm dường như cảm nhận ánh mắt nóng rực phía , đầu .

Đôi mắt trống rỗng, vô hồn, chạm đôi mắt đen trong trẻo sáng ngời .

 

Chỉ trong chớp mắt, trong ký ức của Phó Tư Nhiễm, hình ảnh cô bé hồng hào non nớt tựa thiên sứ, trùng khớp với dáng vẻ thiếu nữ mắt.

 

“Tiểu Ngâm…”

Đôi mắt vốn trống rỗng bỗng lóe sáng, tràn đầy sức sống.

 

Bà nhào về phía , ôm chặt lấy Thời Cẩm trong lòng:

“Ngâm nhi, con là Ngâm nhi của !

Con thật sự trở về , tiểu Ngâm của thật sự trở về !”

 

Thời Cẩm rõ ràng cảm nhận nơi gáy dần ẩm ướt.

 

“Là của , tất cả đều là của

trông chừng con cẩn thận.”

Âm giọng bà vẫn dịu dàng, nhưng nghẹn ngào run rẩy.

 

Thời Cẩm cứng đờ, mặc cho bà ôm chặt.

Phó Tư Nhiễm ngừng tự trách, ngừng lời xin , một một đổ cho chính .

 

Mười mấy năm qua, bà bao nhiêu trách bản thất trách, bao nhiêu tự trừng phạt, mà vẫn thể buông xuống .

Mười mấy năm, bà luôn dằn vặt trong sự tự trách .

 

Đôi tay ôm Thời Cẩm siết chặt, tựa như chỉ cần buông lơi sẽ đ.á.n.h mất cô nữa.

 

Thời Cẩm thể cảm nhận rõ ràng từ truyền đến thứ cảm xúc mãnh liệt:

Tự trách, áy náy, sợ hãi, vui mừng… tất cả quấn chặt lấy .

Những cảm xúc phức tạp và cuồng nhiệt , rối loạn trái tim vốn phẳng lặng như nước của cô.

 

Trong đầu cô trống rỗng, thế nào để đối mặt, chỉ thể ngây ngốc yên tại chỗ, mặc cho bà ôm, cho dù ôm chặt đến mức khó thở.

 

Ngoài cửa, Phong An và Phong Hành đang nóng lòng chờ đợi.

Trên gương mặt cứng rắn lạnh lùng của Phong An mang theo chút lo lắng và bất an, ánh mắt vẫn dán chặt cánh cửa.

 

Phong Hành lặng lẽ bên cạnh, lời nào.

 

Phong An cau mày:

“Bên trong chẳng động tĩnh gì? Có xảy chuyện gì ?”

 

Phong Hành lạnh nhạt liếc cha một cái, giọng lạnh lẽo như băng:

“Không .”

 

Cha , trong mắt ngoài là nhân vật thông minh, quyết đoán, thủ đoạn quyết liệt.

một khi là chuyện dính dáng đến , ông luôn mất sự bình tĩnh và lý trí vốn .

 

“Lâu như , chẳng chút động tĩnh nào, đúng.”

Nói , Phong An định đẩy cửa , nhưng Phong Hành chặn .

 

“Đợi thêm .”

 

Tiểu Cẩm thể rung động, thể đầu , tất cả còn xem liệu lay động trái tim khép kín của cô .

Anh tuyệt đối sẽ cho phép bất kỳ ai phá hỏng, cho dù đó là cha .

 

Trong phòng, cảm xúc của Phó Tư Nhiễm dần định .

Thấy Thời Cẩm mãi lên tiếng, bà lo lắng hoảng sợ, dè dặt hỏi:

“Tiểu Ngâm ngủ ? Để ôm con ngủ nhé.”

 

Thời Cẩm vốn định cần”, nhưng khi chạm ánh mắt dè dặt sợ cô vui , trái tim chợt mềm xuống.

 

“Được.”

Cô ngoan ngoãn xuống giường.

 

Phó Tư Nhiễm mừng rỡ đắp chăn cho cô, bàn tay dịu dàng vỗ về như đang vỗ nựng một đứa trẻ.

Miệng khe khẽ hát ru:

“Bé ngoan ngủ thật say, trong mơ sẽ luôn kề bên…”

Loading...