TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 370+371: Không đơn giản như vậy - Cho Cô Một Bài Toán Khó

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:13:01
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đợi ngoài phòng suốt một giờ đồng hồ.

Phong An cuối cùng nhịn , mở cửa bước .

Lần Phong Hành ngăn cản, hai một một .

 

Vừa phòng liền thấy tiếng hát khe khẽ.

Hai bước chân nhẹ nhàng tiến đến, liền thấy Phó Tư Nhiễm đang dịu dàng vỗ về giường.

Thời Cẩm an tĩnh đó, thở đều đều truyền tai.

 

Cảnh tượng mắt đẽ và ấm áp đến mức khiến dám đến gần, sợ phá vỡ bầu khí .

 

Phó Tư Nhiễm cảm nhận , đầu , cau mày hai , vẻ mặt đầy chán ghét, phất tay hiệu đuổi họ ngoài.

 

“Tiểu Ngâm mới ngủ, mau ngoài .”

 

Phong An thấy ánh mắt vợ sáng rõ, thần thái dịu dàng, còn mơ hồ ngây dại như , niềm vui bỗng dâng lên.

 

“Được.”

Phong An đáp ngay, kéo cánh tay con trai còn bất động.

 

Phong Hành liếc Thời Cẩm giường, thấy cô ngủ yên , .

 

Phong An lập tức kéo Phong Hành ngoài.

Vừa rời khỏi phòng, ông liền sa sầm mặt, vui :

“Con còn sợ con sẽ hại nó ?”

 

Phong Hành ông:

“Tiểu Cẩm nhận chúng .”

 

Ánh mắt Phong An thoáng u tối:

“Đến giờ con vẫn nhớ chuyện năm đó.

Khi con tinh thần rối loạn mới chuyện đó, cũng hối hận.

Vài năm gần đây, bệnh tình càng lúc càng hơn.

nỡ tổn thương tiểu Ngâm chứ.”

 

Phong Hành im lặng.

Làm thể quên đêm mưa năm , nếu nhờ và Phong Bách phản ứng kịp, e rằng ba em mất mạng ngay lúc đó.

 

Khi , mới mười một tuổi.

Phong Cảnh lẽ quên, nhưng thì .

 

Hai xuống lầu, Phong Cảnh và Phong Bách đồng loạt ngẩng đầu.

 

“Anh cả, thế nào ? Tiểu Cẩm phản ứng ?”

Phong Cảnh sốt ruột hỏi.

 

Anh mấy lên xem tình hình, nhưng đều Phong Bách ngăn .

 

“Tạm thời , nhưng đổi quyết định của con bé, dễ dàng .”

 

“Vậy đây?”

Phong Cảnh nhíu mày, lo lắng yên.

 

“Thêm một tháng nữa, con bé sẽ đến đây học.

Đến lúc đó sẽ đủ thời gian, từ từ khiến con bé đổi.

Bây giờ con bé phòng với tất cả , thể chỉ một gặp mặt mà mở lòng ngay .

Căn bệnh của , chỉ là lý do để con bé nỡ từ chối một kẻ đáng thương thôi.”

 

Khi Thời Cẩm tỉnh , trong mắt thoáng hiện vẻ ngơ ngác, đó ký ức trở về.

đầu phụ nữ đang gục bên giường ngủ yên.

 

Bà vẫn luôn ở bên cạnh cô ?

Lòng Thời Cẩm khẽ run động.

 

Cô nhẹ nhàng vén chăn, chậm rãi bước xuống giường, đến giá để đồ bên cạnh, lấy một tấm chăn mỏng khẽ phủ lên bà.

Sau đó, cô rời khỏi phòng, khép cửa thật khẽ.

 

Xuống lầu, phòng khách trống .

Bà Trương thấy tiếng động liền từ bếp , thấy là Thời Cẩm thì mỉm :

“Tiểu thư, cô tỉnh . Đói ?

Trong bếp cháo nóng, múc một bát cho cô lót .

ăn gì, sẽ bảo đầu bếp nấu.”

 

Thời Cẩm liếc đồng hồ, là hai giờ sáng.

 

“Không cần. Một bát cháo là .”

 

“Vậy . mang ngay.”

Bà Trương bưng cháo đặt lên bàn, đó bếp.

 

Một Thời Cẩm trong phòng ăn rộng lớn, ôm bát cháo nóng hổi trong tay.

Chẳng bao lâu, bà Trương bưng hai quả trứng ốp la vàng ruộm cùng vài đĩa đồ ăn kèm nhỏ.

 

“Chỉ ăn chút cháo mà no . Tiểu thư, cô cứ từ từ ăn nhé.

lên lầu gọi đại thiếu gia.”

Vừa , bà tháo tạp dề, tươi.

 

“Muộn thế , chắc  nghỉ ngơi chứ?”

 

Bà Trương mỉm :

“Đại thiếu gia khi nào tiểu thư sẽ tỉnh, nên dặn nhà bếp luôn giữ ấm cháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-370371-khong-don-gian-nhu-vay-cho-co-mot-bai-toan-kho.html.]

Đầu bếp cũng luôn đợi sẵn. Cậu còn căn dặn, nếu nửa đêm cô tỉnh dậy, nhất định gọi dậy.”

 

“Đừng gọi , để nghỉ ngơi .”

 

Hôm qua thức trắng đêm, hôm nay đường xa mệt nhọc, chắc chắn mệt , cần phiền thêm.

 

Bà Trương mỉm :

“Tiểu thư thật là nghĩ cho khác, giống hệt phu nhân.”

 

Thời Cẩm chỉ khẽ , gì thêm.

 

Một bát cháo xuống bụng, cái dày trống rỗng lập tức sưởi ấm, cả cơ thể cũng ấm lên.

Ngủ nhiều như , giờ đây Thời Cẩm chẳng còn chút buồn ngủ nào.

Cô bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu bầu trời đêm.

 

Đêm nay trăng, mây đen che kín bầu trời.

 

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện thêm một .

Phong Bách yên lặng bên cô, cô, ánh mắt hướng về màn đêm tối tăm.

 

“Đừng nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo lòng .”

Giọng Phong Bách trầm thấp vang lên.

 

Khóe môi Thời Cẩm khẽ cong, lộ nụ nhạt mang theo chút chua xót.

Họ đưa cô đến đây, để cô tận mắt thấy vì nhớ mong cô mà phát bệnh, thể rung động.

 

Bọn họ đúng là cho cô một bài toán khó!

 

“Ngày mai sẽ về.”

Thời Cẩm khẽ .

 

Phong Bách khuyên can, chỉ đáp:

“Được.”

 

Trong phòng, Phó Tư Nghiễm mở mắt, thấy chiếc giường trống trơn, sắc mặt bỗng đổi, bà cuồng loạn lao khỏi phòng, miệng ngừng gào to:

“Tiểu Ngâm, tiểu Ngâm…”

 

Thời Cẩm và Phong Bách thấy động tĩnh, cùng đầu , liền thấy Phó Tư Nghiễm chân trần, chạy loạn khắp nơi như con ruồi mất đầu.

 

“Con ở đây.”

 

Nghe thấy giọng đó, Phó Tư Nghiễm lập tức xoay theo hướng , thấy Thời Cẩm liền lao nhanh đến, ôm chặt lấy cô, miệng ngừng lặp lặp :

“Bảo bối, chạy lung tung, chạy lung tung…”

 

Phong Bách rơi trạng thái mơ hồ, trong mắt thoáng qua một tia u tối.

 

Thời Cẩm nhẹ nhàng vỗ về, an ủi như kinh hãi:

“Con chạy, con ngoan, con sẽ chạy.”

 

Có lẽ chính sự ngoan ngoãn, bình tĩnh của cô khiến bà dần dần lắng .

 

“Chúng ngủ ?”

Thời Cẩm dịu dàng hỏi như đang dỗ dành một đứa trẻ.

 

Phó Tư Nghiễm nở nụ , ngón tay khẽ vuốt gò má cô:

“Được, lời tiểu Ngâm.”

 

Phong Bách theo bóng dáng hai con rời , trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia dịu dàng hiếm .

 

Sau khi dỗ ngủ yên, Thời Cẩm chẳng buồn ngủ.

Bỗng, chiếc điện thoại đầu giường khẽ rung.

 

Tin nhắn từ Diệp Thâm:

【Ngủ ?】

 

Thời Cẩm:

【Chưa.】

 

Diệp Thâm:

【Chuyện của em,   .】

 

Diệp Thâm:

【Nếu ở đó vui, với . Anh sẽ đưa em về.】

 

Nhìn dòng chữ , Thời Cẩm lặng im hồi lâu.

Mãi một lúc , cô mới nhắn một chữ:

【Được.】

 

Ngoài cổng lớn Phong gia, một bóng dáng cao gầy yên, ánh mắt về phía lầu hai.

Khi điện thoại sáng lên, cúi đầu, thấy chữ “Được” , khóe môi Diệp Thâm cong lên một nụ .

 

Phong gia nhận tiểu Cẩm, dễ như .

Anh cất điện thoại, thong dong bước về phía cổng lớn Diệp gia ở cách đó vài căn.

 

Sáng hôm , Thời Cẩm nắm tay Phó Tư Nghiễm cùng phòng khách.

Phong An, Phong Hành, Phong Bách, Phong Cảnh, cả bốn , thấy hai đến liền đồng loạt lên.

 

Phong An lập tức kéo ghế bên cạnh cho vợ.

Ba em Phong Hành đồng loạt kéo ghế cạnh cho Thời Cẩm.

 

Phó Tư Nghiễm và Thời Cẩm bốn chiếc ghế trống , liếc một cái, đó cùng thẳng đến đối diện xuống.

Mấy chiếc ghế họ kéo , cứ thế lạnh lùng bỏ mặc ở đó.

Loading...