TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 384+385: Cô ấy là em ruột tôi - Thẩm vấn
Cập nhật lúc: 2025-10-11 13:32:50
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Cảnh lặng lẽ cất giữ tập hồ sơ, gương mặt lạnh lùng phủ kín mây đen.
Anh đầu sang trợ lý Tiểu Bắc:
“Đưa điện thoại cho .”
Trợ lý Tiểu Bắc dám chậm trễ, vội vàng đưa máy cho .
Phong Cảnh bấm gọi cho đại diện Chu Minh:
“Anh Minh, giúp chọn một loạt túi xách, trang sức, quần áo mà con gái thích, là loại mới nhất, nhất.”
Chu Minh sững sờ:
“A Cảnh, định gì ? Cậu tặng cho ai ?”
“, tặng .”
“Ai?”
Tim Chu Minh chợt siết :
“Đừng là… ?”
Chẳng lẽ là con bé Thời Cẩm ?
Con bé đó cứ như hồn ma vất vưởng, hết đến khác quấn lấy A Cảnh của .
“Tặng cho Thời Cẩm.”
Nghe chính miệng Phong Cảnh , Chu Minh nhịn lên tiếng:
“A Cảnh, với cô bé đó hợp , thật sự đấy.
Giờ là giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, yêu đương đối với mà …”
“Câm miệng.”
Phong Cảnh lạnh lùng cắt lời:
“Cô là em gái !”
Chu Minh trực tiếp trợn trắng mắt:
“Cậu xem cô là em gái, nhưng trong mắt ngoài, biến thành tình nhân.
Cậu thì trong sạch, nhưng thiên hạ đều nhơ bẩn.”
Gân xanh trán Phong Cảnh giật liên hồi.
Trợ lý Tiểu Bắc ở bên cạnh lập tức rụt cổ, dám , sợ bùng nổ.
“Chu Minh, câm miệng cho .
Thời Cẩm là em gái , em ruột, em ruột cùng cha cùng đấy!”
Phong Cảnh nghiến răng nhấn mạnh từng chữ.
Trợ lý Tiểu Bắc kinh ngạc ngẩng đầu, sốc đến mức thể tin nổi.
Anh, , … nhầm chứ?
Thời Cẩm mà là em gái ruột của Phong Cảnh?
em gái của Phong Cảnh chẳng tên là Phong Vân Dao ?
Trợ lý Tiểu Bắc kinh hãi, Chu Minh ở đầu dây bên càng thêm chấn động, run rẫy xác nhận:
“Em… em ruột? Là loại cùng cha cùng thật sự hả?”
“Anh xem?”
Phong Cảnh khó chịu nhả ba chữ.
Chu Minh ôm lấy ngực, hỏi dồn:
“Vậy còn cô em gái trong nhà là thế nào?”
“ , đó em gái . Chỉ là bà nội nuôi thôi.
Năm xưa em gái thất lạc, giờ mới tìm về .”
Phong Cảnh giải thích ngắn gọn.
Chu Minh lập tức hiểu .
Đã quan hệ nam nữ thì cũng yên tâm .
Em gái ruột thì , em gái ruột thì tuyệt!
Cậu cưng chiều thế nào, bảo vệ thế nào cũng chẳng ai dám gì.
Chu Minh khoái chí:
“Được, chuẩn ngay. sẽ cho mang đến tận tay Thời Cẩm.”
“Được. Nhất định chọn loại nhất. Tiền đủ thì báo , sẽ chuyển thêm.”
Phong Cảnh dặn dò.
“Yên tâm, khách sáo với .”
Cúp máy xong, hai hàng lông mày của Phong Cảnh vẫn giãn , ngược càng nhíu chặt:
“Tiểu Bắc, xem, con gái thích gì nhất?”
Tiểu Bắc suy nghĩ một lúc đáp:
“Thứ con gái thích thì cũng xoay quanh mấy thứ như hoa tươi, trang sức, quần áo, túi xách thôi.
Mấy cái đó nhờ Chu .”
Phong Cảnh phẩy tay, tự chìm trong suy tư, miệng lẩm nhẩm mấy món con gái thích.
Những thứ nhà , em gái nhất định cũng .
Bên , tại cục cảnh sát.
Thời Cẩm trong phòng thẩm vấn, hai viên cảnh sát kỳ cựu bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-384385-co-ay-la-em-ruot-toi-tham-van.html.]
Họ đối diện với cô:
“Thời Cẩm, từng là học sinh Học viện Thịnh Đức, cô liên tục đưa bánh ngọt, thức ăn cho Hoàng Dật Vân suốt một học kỳ, đúng ?”
Thời Cẩm gật đầu, lắc đầu.
Cảnh sát nhíu mày:
“Ý gì ?”
“ đưa đồ cho , nhưng những thứ đó do chuẩn , chỉ chuyển hộ khác thôi.
Việc cả học viện Thịnh Đức đều .”
Một trong những cảnh sát hét lớn hỏi:
“Thời Cẩm, cô hôm nay vì chúng đưa cô đến đây ?”
“Hoàng Dật Vân ngộ độc, các nghi ngờ đầu độc, chất độc trong những thứ thức ăn đó.”
Thời Cẩm đáp.
Viên cảnh sát như bắt sơ hở của cô, :
“Vậy là cô thừa nhận .”
Thời Cẩm nhíu mi, một cách bất lực, như gì:
“Chú cảnh sát ơi, thừa nhận cái gì?”
“Chúng với cô rằng Hoàng Dật Vân ngộ độc .
Cô ngộ độc, là do ăn uống mà ?”
Viên cảnh sát bí hiểm, cố tỏ vẻ khó dò.
Thời Cẩm khẽ , chậm rãi :
“Trước khi đến đây các với , các nghi ngờ liên quan đến việc sát hại Hoàng Dật Vân.
Bây giờ các hỏi về chuyện gửi đồ ăn.
Chuyện rõ ràng như mà còn đoán thì thật là… ngốc.”
Cảnh sát ghi chép ở bên nhịn , khẩy.
Mặt của viên cảnh sát đỏ bừng, há mồm gì đó, nhưng kịp thốt lời nào Thời Cẩm tiếp:
“Giả sử thật sự là đầu độc, chủ ý g.i.ế.c Hoàng Dật Vân, đem đồ độc công khai đưa cho mắt ?
Chẳng là tự cho tất cả là hung thủ , mời gọi khác đến bắt ?”
“Tại dùng các phương thức đầu độc kín đáo hơn, nhất là cho bất kỳ ai phát hiện.
Làm như chẳng mâu thuẫn ? Anh thấy thế nào?”
Viên cảnh sát ghi chép liên tục gật đầu, nhưng thẩm vấn :
“ gặp nhiều loại tội phạm. Có một nhóm thích ngược , họ để tự biện minh cho tội của , cô nghĩ thế ?”
Thời Cẩm gật đầu, tỏ ý đồng tình:
“Anh sai. Cũng khả năng đó.
lý do gì để ? Muốn g.i.ế.c động cơ chứ?”
Viên cảnh sát ngẩn , quả thật họ tìm động cơ đủ mạnh để cô phạm tội.
Xét theo điều tra, cô và Hoàng Dật Vân mâu thuẫn lớn giao tiếp sâu.
“ tò mò, các truy tìm đồ ăn mà đến hỏi ?”
Thời Cẩm hỏi , nheo mắt đầy nghi vấn.
Viên cảnh sát :
“Điều đó cần cô bận tâm.”
“Chú cảnh sát ơi, nếu còn gì nữa thì thể về ?”
Thời Cẩm hỏi.
“Đợi một chút.”
Viên cảnh sát rời.
Một lát , , với Thời Cẩm:
“Cô thể . Nếu cần điều tra thêm, mong cô hợp tác.”
“Nhất định.”
Thời Cẩm rời khỏi phòng thẩm vấn, đến cửa thì thấy hai cảnh sát đang dẫn Lâm Uyển Nhi .
Hai lướt qua , ánh mắt thoáng đối diện.
Thời Cẩm khỏi đồn cảnh sát, trực tiếp trở về nhà.
Vừa về đến nơi, chiếc điện thoại khóa trong tủ rung lên.
Cô mở ngăn kéo, cầm chiếc điện thoại đang lóe sáng lên.
Lôi Đình:
【Xin , chút sai sót.
Người nhà họ Hoàng ngu ngốc, thật ngờ họ thể tra nổi chuyện nhỏ đó.
Yên tâm, để cô giúp việc tự tìm họ đòi tiền.】
Thời Cẩm:
【Không cần. Để nhà họ Hoàng hoặc cảnh sát tự tìm .】
Lôi Đình tin nhắn đó, gắng gượng gõ tiếp mấy chữ:
【À… cô chủ động liên lạc với nhà họ Hoàng .】
Thời Cẩm: …
Cô hít một sâu, nhắn tiếp:
【Nếu liên lạc thì bảo cô tỏ thật tham lam, tuyệt đối để nhà họ Hoàng cảm thấy nghi ngờ.】