TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 394+395: Bọn Họ Đang Rắc “Cơm Chó” - Lại Sinh Một Kế
Cập nhật lúc: 2025-10-24 11:07:44
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất ngờ đẩy, thể Thời Cẩm loạng choạng.
Cô xoay xem là ai tay, một chậu hoa bất ngờ rơi xuống ngay đầu, vỡ toang ngay bên chân cô.
Đất văng tung tóe, b.ắ.n cả lên ống quần.
Thời Cẩm sững sờ, ngẩng đầu lên, nhưng tầng lầu khu chung cư vẫn yên tĩnh, chẳng thấy bóng dáng ai.
Cô đầu, thấy đàn ông ngay mặt:
“Diệp Thâm, ở đây?”
Diệp Thâm bước đến gần, ánh mắt quét qua cô, cuối cùng dừng ở cánh tay đang băng bó.
Mắt khẽ nheo , khi xuống chỗ đất bên chân cô, ánh mắt càng trở nên u ám.
Anh khụy gối xuống, lấy từ túi một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau vết trầy nhỏ do mảnh sứ cắt cổ chân cô.
Thời Cẩm kinh ngạc đàn ông mặt.
Rõ ràng luôn kiêu ngạo như cây tùng ngạo nghễ, mà giờ chịu cúi vì cô.
“ tự .”
Thời Cẩm cũng xuống, định lấy chiếc khăn tay .
tay cô liền giữ chặt.
“Xong .”
Diệp Thâm buông tay, khăn tay khéo léo buộc quanh mắt cá chân cô, trông chẳng khác gì một chiếc lắc chân tinh xảo.
Chủ tiệm lầu chậu hoa vỡ nát, bực bội lẩm bẩm:
“Thật chẳng ý thức gì cả. Thứ đó rơi từ cao xuống, lỡ trúng thì mạng cũng mất chứ chẳng đùa.”
“Bà chủ, lầu thường đồ rơi xuống ?”
Thời Cẩm hỏi.
Nhắc đến chuyện , bà chủ lập tức trút hết bực dọc:
“Có chứ, thì nhổ nước bọt, quăng tàn thuốc, giấy ăn bẩn cũng ném, ghê tởm để cho hết.
Giờ dám thả cả chậu hoa, thật quá đáng mà.”
“Không ai quản lý ?”
“Không tìm thì quản thế nào?
Chung cư cũ camera, ban quản lý hỏi hết một lượt, ai cũng là , chứng cứ.
Ngoài nhịn cũng chẳng còn cách nào khác
Thời nay đúng là kiểu gì cũng .”
Thời Cẩm ngước mắt lên dãy nhà, đó sang Diệp Thâm:
“Sao đến đây?”
“Tình cờ ngang.”
Ánh mắt dừng ở cánh tay cô.
“Sao thương?”
Thời Cẩm thoáng qua cánh tay:
“Vừa chiếc xe mất lái, tránh nên sượt trúng.”
Giọng điệu nhàn nhạt, thể hiện sự nguy hiểm khi .
Nếu né kịp, e rằng giờ cô xuống .
“Tai nạn xe?”
Lông mày Diệp Thâm nhíu chặt.
“Nếu đẩy một cái, chắc bây giờ đầu nứt .
thấy hôm nay thật xui xẻo, chẳng trách mi mắt cứ giật mãi.”
Thời Cẩm cố nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“ là xui xẻo thật.”
Diệp Thâm bên cạnh cô, bỗng nhiên đưa tay che phía đầu cô.
Thời Cẩm ngạc nhiên .
“Anh gì ?”
“Che vận xui.”
Diệp Thâm nghiêm túc đáp.
“Cái lý lẽ gì thế?”
“Ở quê câu, xui xẻo bám đầu, chỉ cần che là hết.”
“ là mê tín.”
Thời Cẩm bật :
“Anh mau bỏ tay xuống .”
Diệp Thâm cử động, vẫn giữ tay đầu cô.
Người đường trông thấy, ai cũng đều ngoái , tỷ lệ đầu gần như 100%.
“Mẹ ơi, trai đang gì thế?”
Một bé gái tò mò hỏi.
Người hỏi mà ngẩn , chính bà cũng chẳng đôi nam nữ đang bày trò gì.
Trời cũng chẳng mưa, giơ tay che đầu cô gái gì.
Trong bụng bà thầm than trời, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp:
“Anh trai đang che nắng cho chị gái đó.”
Bé con chớp đôi mắt to tròn, ngây ngô hỏi tiếp:
“ mà… bây giờ nắng ?”
Người : …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-394395-bon-ho-dang-rac-com-cho-lai-sinh-mot-ke.html.]
Không câu trả lời, bé gái bực bội kéo tay áo .
Người nghiến răng, mặt cứng đờ:
“Bọn họ đang rắc cơm ch.ó đấy!”
“Rắc cơm ch.ó là gì ạ?”
Đứa trẻ tiếp tục tò mò hỏi.
Mẹ cô bé ôm con, nhanh chóng tránh xa cặp đôi “thần kinh” .
Câu hỏi ngây thơ của đứa bé, cùng với lời giải đáp của , rõ ràng rành mạch truyền hết tai Thời Cẩm và Diệp Thâm.
Khuôn mặt xinh của Thời Cẩm thoáng đỏ bừng, cô nắm lấy bàn tay đang che đầu của Diệp Thâm:
“Anh mau bỏ xuống , nhiều đang kìa.”
Diệp Thâm hề cử động:
“Bình tĩnh! Không cần để ý.”
Thời Cẩm sự cố chấp của , phát hiện , đôi lúc lùi một cách chu đáo, nhưng cũng những khi cố chấp đến mức ngang ngược.
Cô , động tác che chắn của còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.
Dọc đường , Thời Cẩm bước nhanh hẳn lên.
Không là vì Diệp Thâm ở bên là do cái động tác che đầu tác dụng, nỗi bất an đang quấn lấy lòng cô nay biến mất.
...
“Anh gì? Ai c.h.ế.t ?”
Bàn tay cầm điện thoại của Tần Quân Uyển run lên, vì sợ, mà là tức giận.
Giọng trầm thấp cất lên từ đầu dây bên :
“Người c.h.ế.t , bà thêm tiền.
Tiền bồi thường cho hai gia đình nạn nhân, bà cũng chịu.”
“ bảo tông c.h.ế.t mà? Cô thế nào ?”
Bên im lặng hồi lâu mới đáp:
“Cô né nhanh, thoát .”
Cơn giận của Tần Quân Uyển càng dâng cao:
“ giao việc cho , xong, giờ đến bảo chịu trách nhiệm bồi thường?
Mơ !”
“Vậy bà tin , sẽ đem chuyện cho đối phương ?”
Giọng trầm xuống.
Tần Quân Uyển cũng là kẻ ác độc, chút khách khí:
“Vậy tin , bỏ một triệu, thuê lấy mạng và cả nhà ?”
Đối phương im bặt. Hắn ngờ bà tàn nhẫn đến thế, nhưng càng sợ hơn là bà thật sự dám .
Dù thì, đàn bà chi tiền chuyện như thế, chi thêm tiền để g.i.ế.c và cả gia đình cũng chẳng chuyện thể.
Thấy im lặng, Tần Quân Uyển cũng dám ép quá, bà hạ giọng:
“ thể cho thêm một triệu. Nhiều hơn nữa thì .”
“Được.”
Đối phương dám dây dưa thêm.
Cúp máy, Tần Quân Uyển day trán.
Điều bà thấy nhất, cuối cùng vẫn xảy .
Kế hoạch cuối cùng, là kế mà bà chán ghét nhất, cũng là liều lĩnh nhất.
lúc , bà buộc đ.á.n.h cược, còn thời gian nữa .
Bà lấy thẻ SIM vô danh chuẩn từ , gọi của Thời Cẩm.
Lúc , Thời Cẩm đang trò chuyện với Lôi Đình.
“Người giao hàng mà cô , điều tra, vấn đề gì.
Ngoài , đến giờ cũng phát hiện tài khoản của tài xế xe tải khoản tiền bất thường nào, xem cũng vấn đề.
tra , tài xế đó ung thư giai đoạn cuối, chẳng còn sống mấy ngày.”
Mọi thứ thoạt đều bình thường, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của , càng là như thì càng gì đó .
“Hơn nữa, bên công ty chuyển phát nhanh hề lưu trữ địa chỉ gửi gói hàng , thể tra là ai gửi.”
Trong gói hàng Thời Cẩm nhận một con búp bê gỗ tinh xảo.
Cô hỏi thăm bạn bè xung quanh, nhưng ai gửi cho cô thứ .
Thủ đoạn là của Tần Quân Uyển ?
Hay còn kẻ khác ?
Dù là ai, cô nhất định lôi kẻ đó ánh sáng.
“Anh giúp để mắt đến động tĩnh của Tần Quân Uyển.”
“Cô nghi ngờ là bà ?”
Lôi Đình hỏi.
“Không chắc, nhưng bà đáng nghi nhất.”
lúc , chiếc điện thoại đặt ở bàn phòng khách vang lên ngừng.
Thời Cẩm thêm gì đó với Lôi Đình, đó ngắt máy.
Cô cầm chiếc điện thoại lên, là một xa lạ:
“Ai đó?”
“Là .”
Giọng của Tần Quân Uyển vang lên từ trong điện thoại.