Sau khi Phong Cảnh kết thúc màn biểu diễn và trở hậu trường, cả sân khấu lập tức vang dậy tiếng hò reo, pháo hoa cũng đồng loạt nổ tung.
Tất cả nhân viên và cánh gà đều thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng bận rộn ròng rã, cuối cùng cũng khép một cách mỹ.
Tẩy trang xong, Thời Cẩm chuẩn rời .
Trước khi , cô chợt nhớ đến lời dặn của Diệp Thiển, liền xin nhân viên một tờ giấy trắng cùng cây bút, thẳng đến mặt Phong Cảnh.
“Anh ký tên .”
Thời Cẩm đưa giấy bút mặt .
Phong Cảnh ngẩn !
Nhân viên xung quanh thấy cảnh thì sắc mặt thoáng khựng .
Mạch Duệ điên cuồng hiệu cho Thời Cẩm dừng ngay cái hành vi ngốc nghếch .
Bởi vì tất cả những từng việc bên cạnh Phong Cảnh đều , cực kỳ ghét ký tên.
Từ khi mắt đến nay năm năm, nhưng chữ ký để ít đến mức đếm hết một bàn tay.
Có thể thấy chữ ký của Phong Cảnh quý giá đến nhường nào.
Sau khi đưa giấy , Thời Cẩm cũng lập tức nhận sự khác thường gương mặt những xung quanh, đặc biệt là những ám hiệu điên cuồng của Mạch Duệ.
Cô liền định âm thầm thu tay .
Đột nhiên, trong tay chợt nhẹ bẫng, giấy và bút rơi tay Phong Cảnh.
“Ký ở đây ?”
Thời Cẩm gật đầu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả , Phong Cảnh vung tay, “soạt soạt” vài nét, liền ký tên xong.
“Cảm ơn.”
Thời Cẩm nhận lấy giấy bút.
Cô , lưng vang lên tiếng Phong Cảnh:
“Chờ .”
Ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt của Thời Cẩm dừng :
“Còn chuyện gì ?”
“Em vẫn nhận thù lao.”
Phong Cảnh nhắc nhở.
Chu Minh bên cạnh cau chặt mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-93-mat-na-ho-ly-bien-mat.html.]
Không đúng, thật sự đúng!
Phong Cảnh hôm nay quá mức nhiệt tình.
Anh là loại sẽ quan tâm đến chuyện thù lao ư?
Chết tiệt, chẳng lẽ thực sự để mắt đến cô gái nhỏ ?
Chu Minh lo lắng đến mức lôi sang một bên tra hỏi cho rõ ràng.
Thời Cẩm giơ tờ giấy chữ ký trong tay:
“Cái xem như thù lao .”
Tuy cô hiểu tại lộ vẻ mặt kỳ lạ khi cô xin chữ ký, nhưng trong lòng cũng mơ hồ đoán đôi chút.
Đối phương chịu cho chữ ký coi như nể mặt, cô cũng thể quá tham lam mà còn đòi hỏi thêm tiền công.
“Chữ ký là chữ ký, thù lao là thù lao.
Với trình độ của em, xứng đáng nhiều hơn thế.
Em để điện thoại, lát nữa bảo Chu Minh chuyển tiền cho em.”
Trong lòng, Chu Minh hừ lạnh, rõ ràng là mượn cớ để xin điện thoại của !
Lý do thật là quang minh chính đại.
Thấy kiên quyết, Thời Cẩm cũng từ chối nữa, từ chối thêm thì hóa khách sáo giả tạo.
Trên đời chẳng ai chê tiền nhiều cả, huống chi cô đang cần tiền.
Vừa trao đổi xong điện thoại, cô chuẩn rời thì một trợ lý vội vã chạy đến, gọi giật :
“Cô Thời Cẩm, xin chờ một chút.”
Thời Cẩm dừng bước.
Trợ lý lo lắng :
“Cô Thời Cẩm, trong chiếc hộp gỗ cô giao cho … mặt nạ.
Có cô để quên ở ?”
Lời khéo léo, nhưng mặt ở đây nào ai là kẻ ngốc, ai mà ẩn ý bên trong.
“Không ?”
Thời Cẩm nghi hoặc.
Trợ lý gật đầu.
Vừa , khi chuẩn khóa hộp và đưa bảo quản, cô kiểm tra cuối.
Nào ngờ mở hộp , bên trong trống trơn, chẳng gì cả.
Chiếc hộp từ tay Thời Cẩm giao cho cô , từng thứ ba chạm .
Nếu Thời Cẩm mang mặt nạ giao , thì chỉ còn một khả năng duy nhất:
Chính là ngay từ đầu chiếc hộp mà Thời Cẩm giao trống rỗng.
Mà , mặt nạ hồ ly trị giá đến hàng triệu.
Một cô gái nhỏ động lòng cũng là chuyện bình thường…