Mọi khi lời của Phong Cảnh, ánh mắt đều thẳng tắp chằm chằm quần áo, trang sức và chiếc túi xách mà Thời Cẩm mang theo.
Rõ ràng là một “bạch phú mỹ”.
Nói tiểu thư nhà giàu ăn cắp đồ, khả năng thật sự quá nhỏ, ngược trợ lý trông còn đáng nghi hơn.
Ánh mắt lập tức dồn về phía nữ trợ lý.
Bị bao nhiêu ánh thẳng thừng, mang theo dò xét và nghi ngờ, nữ trợ lý trong lòng chột , nhưng nhiều hơn vẫn là phẫn nộ:
“ trộm đồ, cũng vu oan cho cô .
Cô tiền, nhưng nghĩa là sẽ động lòng, sẽ ăn cắp đồ.”
Phong Cảnh nhíu mày, xong trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cảm giác thật xa lạ, thật khó hiểu.
“Cô đúng. tiền, nhưng nghĩa là sẽ trộm đồ.
Chỉ là thích khác nghi ngờ.”
Cô đưa túi xách tới tay nữ trợ lý:
“Cô kiểm tra , xem trong đó mặt nạ .”
Thời Cẩm bình thản đưa chiếc túi trong tay tới mặt cô , thần sắc vẫn như thường, hề chút lo lắng chột nào.
Chỉ riêng sự bình tĩnh và thản nhiên khiến cô giành niềm tin của nhiều .
Nữ trợ lý đưa tay nhận lấy, nhưng mới đưa nửa chừng thì rụt về:
“Hay là cô tự đổ .”
Vừa cô để ý thấy ánh mắt Phong Cảnh chút khác lạ, lập tức khôn khéo rút tay .
Thời Cẩm cũng dài dòng, kéo khóa túi, chuẩn đổ đồ .
lúc , một bàn tay giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, ngăn động tác đó.
Ánh mắt cô men theo cánh tay, về phía chủ nhân của cánh tay.
Gương mặt Phong Cảnh lạnh, nhưng trong mắt cô mang theo sự dịu dàng:
“Em cần .”
Anh tin nhầm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-95-duoc-nguoi-bao-ve-that-tot.html.]
Người trộm đồ, tuyệt đối thể là cô.
Phong Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu lạnh lẽo quét qua trường, giọng trầm thấp, mang theo uy nghiêm:
“Bất kể là ai giấu mặt nạ , bây giờ lấy , thể bỏ qua.
Nếu để tự tìm thấy, thì đừng trách nể tình.”
Phong Cảnh vốn ít khi nổi giận, nhưng một khi giận, ắt chịu họa.
Chu Minh lên tiếng:
“Chỉ một cơ hội, mong đó trân trọng.”
Ánh mắt lạnh lùng của Phong Cảnh quét khắp đám .
Thời Cẩm là mời đến, tuyệt đối để cô chịu oan.
Kiểm tra túi, đó là sự sỉ nhục với cô, cũng là khiêu khích với .
Những nhân viên xung quanh đưa mắt , trong lòng ai cũng thắc mắc:
Tại Phong Cảnh bảo vệ một cô nhóc như thế chứ?
Nữ trợ lý lòng run rẩy, ánh mắt đảo qua đảo giữa Thời Cẩm và Phong Cảnh.
Chẳng lẽ sai ?
Thời Cẩm ngước bóng lưng cao lớn, thẳng tắp đang chắn mặt .
Nhìn đôi tay thon dài nắm chặt lấy chiếc túi của cô.
Trong tim, bỗng dâng lên từng tia ấm áp.
Kiếp , dù cô chịu bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu tổn thương, thì gia đình cô chỉ trách móc và than phiền, từng ai bảo vệ cô như thế .
Một xa lạ, chẳng hề quan hệ gì, còn nguyện ý che chở cho cô, để cô chịu chút ủy khuất nào.
Thế nhưng chính của cô chẳng đáng .
Sự ấm áp mà cô từng khao khát, từ gia đình, hôm nay cảm nhận từ một xa lạ chỉ gặp một .
Thật là châm biếm!
Nhìn bóng lưng cao gầy mắt, nơi đáy mắt Thời Cẩm dần dần nhuộm chút ướt át.
Thì … khác bảo vệ là cảm giác như thế .
Cảm giác … thật !