Ra khỏi bệnh viện sắc trời tối đen, Lộc Minh Sâm mất hết dáng vẻ tàn nhẫn sắc bén khi ở nhà họ Lộc, Tô Nhuyễn một lời túm trong tay, giống như đứa trẻ lạc đường, thi thoảng còn tránh né tay Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn túm chặt , cô thật sự sợ chạy mất, lúc tuyệt đối thể để ở một .
Bây giờ cô cũng mơ hồ hiểu khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm , chỉ là bóng ma do ruột ông bà nội hại chết, còn vì kế hoạch báo thù của .
Có lẽ chuẩn hôm nay sẽ để Lộc Trường Hà chết, cho nên bài xích xa cách , bởi vì hôm nay khả năng sẽ trở thành tội phạm g.i.ế.c .
cuối cùng vẫn tàn nhẫn độc ác, thậm chí còn vì thế tự ghét bỏ bản , mới chán đời như .
Kiếp , cô tuyệt đối sẽ để chuyện sảy , đàn ông chịu nhiều đau khổ như , nên để hưởng thụ quả ngọt nhất thế gian mới đúng.
Nói đến ngọt, thì bắt đầu từ đồ ngọt .
Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm tới chợ: “Hôm nay chúng thành một việc lớn, một bữa ngon chúc mừng mới .”
Lộc Minh Sâm sửng sốt, trong mắt cô, chuyện hôm nay là chuyện ? Chẳng lẽ nên sợ hãi ?
mà Tô Nhuyễn chỉ sợ, còn ôm chặt cánh tay , chủ quán bán trứng gà thấy cô một tay móc tiền một tay vẫn ôm chặt buông, mở miệng trêu chọc: “Ôm chặt như , sợ chạy mất ?”
“Còn ?” Tô Nhuyễn vẻ mặt đau đầu: “Thím yêu thích thế nào , vẻ ngoài trai, còn thông minh năng lực, đặc biệt cưng chiều khác, cháu trăm cay ngàn đắng mới cướp đựoc tới tay, để chạy cháu c.h.ế.t mất.”
Bà chủ cô chọc , tiếng hớ hớ hớ nhịn cũng theo, Tô Nhuyễn phát hiện tiếng của bà chủ chút ma tính.
Vân Chi
Ông chủ bán bún bên cạnh cũng ngoác miệng: “Đừng đùa với bà , vốn dĩ thích , tiếng còn quá quái, lát nữa đều cho xem.”
Tô Nhuyễn cảm thấy thú vị, cô vẻ tin, đó chỉ Lộc Minh Sâm : “Chú xem, , vì ?”
Bà chủ ở bên cạnh hớ hớ trêu chọc: “Chẳng lẽ là vì cướp vui?”
“ .” Tô Nhuyễn lắc đầu: “Là cháu cho , câu , lên còn đến mức nào. Cháu lên Thiếu Lâm Tự học võ công mấy năm mới giữ ở đó.”
Bà chủ đùa vang, tiếng hớ hớ càng xung quanh đều nhịn rộ lên. Tô Nhuyễn cảnh giác dặn dò Lộc Minh Sâm: “Anh, đừng bao giờ đấy nhé! Cố nhịn ! Không cho quyến rũ bà chủ, ?”
Nhìn bà chủ cao to vạm vỡ, qua tuổi bốn mươi, Lộc Minh Sâm:…
Trái tim chìm đắm trong ủ dột cô gái nhỏ càn quấy một hồi kéo , những tiếng hi hi ha ha hắc hắc hớ hớ ầm ĩ bên tai cũng xua tan hết mấy thứ khiến hít thở thông .
Nhất thời trong đầu là tiếng hớ hớ hớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-252-to-nhuyen-moi-la-van-de-kho-1.html.]
Anh thở dài, nhận lấy trứng gà từ tay bà chủ.
Tô Nhuyễn thấy thế đắc ý khoe khoang: “Thấy ? Sợ cháu mệt đó.”
Bà chủ hớ hớ, lớn tiếng khen: “Ừ, chồng .”
Lộc Minh Sâm xúc động ôm đầu, nhịn kéo Tô Nhuyễn , khả năng trong thời gian ngắn sẽ tới khu chợ nữa.
Sau khi một quãng xa, Tô Nhuyễn bên cạnh Lộc Minh Sâm bắt đầu học tiếng của bà chủ bán trứng: “Điệu thế nào? Thú vị nhỉ? Ha ha… Hớ hớ hớ…”
Lộc Minh Sâm nhịn nổi nữa, vươn tay che miệng cô : “Yên tĩnh.”
“Được, hớ hớ hớ……”
Lộc Minh Sâm:……
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của , Tô Nhuyễn tràn ngập cảm giác thành tựu, học càng hăng say, cuối cùng thành công chọc Lộc Minh Sâm.
Sau đó hai mua mật ong và nho khô, vốn dĩ Tô Nhuyễn còn mua máy đánh trứng, nhưng mà hiện giờ bánh kem vẫn phổ biến, máy đánh trứng càng ít qua, cô đành mua một bình nước khoáng, định về nhà tự .
Về đến nhà, cất gọn đồ xong, Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đến phòng tắm rửa sạch tay, ấn xuống bàn ăn, bắt đầu hành động: “Hôm nay sẽ nấu một món cực ngon đảm bảo từng ăn, mềm thơm ngon miệng, ăn sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Đôi lời của editor: Nhà mới mở hố mới mang tên Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn – Tác giả Tửu Tranh. Mong ủng hộ.
Văn Án: Thịnh Ngọc Châu là con nhà giàu, ngày thường nuông chiều từ bé, ỷ cha nuông chiều tác oai tác phúc, chẳng may tai nạn xe cộ, xuyên một quyển niên đại văn, trở thành nữ phụ xinh ngốc nghếch trong sách.
Khác với nữ chính độc lập tự chủ, chăm chỉ giàu, nữ phụ Thịnh Ngọc Châu ích kỷ lười biếng, gặp ghét, khi tranh đoạt nam chính với nữ chính sử dụng đủ loại chiêu trò nham hiểm, cuối cùng nam chính tính kế gả cho kẻ vô trong thôn, gia bạo đời nhà ma.
Biết kết cục của , Thịnh Ngọc Châu lập tức bái bai đám thiểu năng trí tuệ , ngờ khi tạm biệt, bản rơi cảnh bụng đói còn đồng việc, khổ mệt…Bất đắc dĩ cô đành quyết định tìm chỗ dựa.
Kinh nghiệm kiếp cho cô, năng lực, gây chuyện cũng chẳng , chỉ cần chỗ dựa đủ mạnh, gì là thể.
Sau đó cô phát hiện , đàn ông việc ngoài đồng gần chỗ khả năng, chịu thương chịu khó, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tuấn, tương lai còn là nhà giàu một… Vì thế mỗi ngày Thịnh Ngọc Châu đều quấn lấy đối phương, cầu ôm đùi.
Sau … Người đàn ông kiên nhẫn ấn cô tường, hai tai đỏ ửng, hung ác : “Đừng nũng với nữa... Nếu ...”
Một câu tóm tắt: Sau khi xuyên thành pháo hôi xinh ôm đùi vàng.
Tag: Niên đại văn, ngọt sủng, xuyên sách, ngôn tình