Tô Nhuyễn tỏ ý kiến, lấy đống đồ Lộc Minh Sâm qua, cùng Triệu Lôi sắp xếp hàng hóa, sắp xếp ngày mai thể trực tiếp mang bán.
Khi cô xong, trông thấy Lộc Minh Sâm đang ghé bàn việc của , đang gì.
Tô Nhuyễn đang định hỏi, thì đưa qua một cái lắc tay sáng lấp lánh cho cô xem.
“Anh gì thế?” Hạt nhựa pha lê đặt riêng thì xinh , nhưng xâu nhiều như thành một cái vòng, mắt Tô Nhuyễn sắp lóe mù.
Nhìn biểu cảm của cô, Lộc Minh Sâm chần chừ hỏi: “Khó coi ?”
“Xấu.” Tô Nhuyễn nghiêm khắc đả kích khiếu thẩm mỹ thẳng nam của : “Thứ chỉ thể điểm xuyết, đừng lãng phí nguyên liệu, mấy thứ nhiều lắm .”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn kiểm tra nguyên liệu một lượt, khi cô mua vài túi lớn thật chỉ nghĩ một chậm rãi bán, dùng một hai năm cũng thành vấn đề.
bây giờ mở xưởng, mấy thứ ít.
Số nguyên liệu là Lộc Minh Sâm mua cùng cô, thấy thế hỏi: “Cần mua thêm ? Anh bạn ở phía nam, thể thuận tiện mang về giúp em.”
Tô Nhuyễn kinh hỉ vạn phần: “Thật ?”
Vốn dĩ cô đang định gọi điện thoại cho ông chủ bên , lúc để đề phòng cô xin điện thoại của ông chủ, ông chủ thể gửi hàng qua bưu điện.
Chỉ là đến tận nơi vẫn sợ để bụng, lỡ gửi hàng phẩm chất kém qua bưu điện, lúc khổ cũng kêu ai, nếu giúp thì còn gì bằng.
Tô Nhuyễn mau chóng liệt kê một đơn hàng kỹ càng tỉ mỉ, giá cả cô cũng đại khái , còn đưa cả điện thoại của ông chủ bên cho Lộc Minh Sâm: “Nếu thể hỗ trợ nhập hàng lâu dài, thể cho một phần tiền lương.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm , ngẫm nghĩ: “Để hỏi chiến hữu bên xem, nhà nào .”
Nghe Lộc Minh Sâm , Tô Nhuyễn mới yên lòng. Vậy thì, vấn đề nguyên vật liệu cũng coi như tạm thời giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-333-doi-thu-canh-tranh.html.]
Thời gian còn , cô trực tiếp dùng móc câu đám Lộc Minh Sâm uốn sẵn, thành mười mấy đôi hoa tai tương đối phức tạp. Thấy sắc trời còn sớm nữa, cô mới về trường học.
Hôm , cô dậy sớm, từ trường học thẳng chợ, Lộc Minh Sâm và Triệu Lôi tới .
Tô Nhuyễn dạy Triệu Lôi bày biện hàng hóa thế nào, đừng xem thường mấy chuyện nhỏ nhặt , trong tiêu thụ bày biện hàng hóa cũng là một môn học vấn.
Triệu Lôi nghiêm túc ghi nhớ, Lộc Minh Sâm xong, mày cũng nhíu . Nhìn biểu cảm của , Tô Nhuyễn buồn : “Anh cần nhớ, còn việc ? Mau việc của !”
là Lộc Minh Sâm việc thật, nếu gì ngoài ý , chiều nay là niềm vui bất ngờ dành cho Tô Nhuyễn .
Lộc Minh Sâm khỏi lâu, họp chợ dần dần kéo đến. Tô Nhuyễn mở loa, bật lời rao hàng ghi âm từ . ban đầu khi Triệu Lôi thấy, biểu cảm của khác gì Lục Thần Minh , thể tưởng tượng nổi một sinh viên như Tô Nhuyễn thể hạ rao hàng như .
Nhìn cô hì hì giúp khách đeo thử hàng, ngại phiền kiến nghị kiểu dáng, ai dám nghĩ đến cô chính là vợ của đoàn trưởng quân khu?
Triệu Lôi thật sự tâm phục khẩu phục Tô Nhuyễn, nếu đổi là , chắc chắn .
Có điều nghĩ đến đứa trẻ trong bụng vợ , Triệu Lôi quý trọng cơ hội , nghiêm túc bên cạnh cách Tô Nhuyễn chuyện, cách phối đồ cho .
Sao đó phát hiện , dù khách hàng để ý món nào sạp, khi tuyệt đối chỉ mua thứ đó, ví dụ như mua trang sức, cơ bản đều sẽ mua thêm hai chiếc dây buộc tóc.
Tô Nhuyễn dạy : “Đây là nguyên nhân vì chủng loại sản phẩm phong phú, chúng càng dễ bán. Có đôi khi khách hàng cũng thứ gì, nhưng mà chúng giới thiệu cho đối phương, thể đối phương sẽ mua thêm.”
Ban đầu Triệu Lôi còn cái hiểu cái , mãi cho đến khi vệ sinh thấy một cửa hàng khác cũng bán dây buộc tóc.
Nhìn qua dây buộc tóc sạp hàng nhà bọn họ cũng tồi, thậm chí còn bán rẻ hơn Tô Nhuyễn một mao tiền, nhưng vẫn ít mua, cơ bản đều dạo một vòng, khi thấy lắc tay, khuyên tai gì đó sạp hàng Tô nhuyễn, dù đắt hơn một chút cũng tiện thể mua luôn dây buộc tóc.
Tô Thanh Thanh cũng phát hiện điểm .
, sạp hàng Triệu Lôi thấy chính là của Tô Thanh Thanh, bọn họ kinh nghiệm, tới muộn, vị trí khuất chút.
Đồ bọn họ bán chỉ một loại, lượng còn ít, vì chắc chắn thể buôn bán thứ , Hoắc nỡ bỏ tiền mua máy may, tất cả đều do ba khâu tay , khi bọn họ cảm thấy ít, nhưng khi bày sạp chỉ một đống nho nhỏ, còn bằng một nửa sạp hàng của Tô Nhuyễn.