Hoắc Hướng Dương cũng tự hiểu lấy , chỉ cần Lộc Minh Sâm, vĩnh viễn là kẻ nền.
Tô Thanh Thanh về phía nhà họ Lộc, mơ hồ trông thấy vải bố trắng treo ngoài cổng, mặt lộ biểu cảm như : “Về thì ? Đâu liên quan đến chúng .”
Hoắc Hướng Dương theo ánh mắt đối phương, giật sửng sốt: “Kia là…”
“Nhà họ Lộc xảy chuyện .” Tô Thanh Thanh : “Chắc chắn Lộc Minh Sâm về, còn Tô Nhuyễn , cũng lẽ.”
Hoắc Hướng Dương nghi hoặc: “Nhà họ Lộc xảy chuyện, Tô Nhuyễn là cháu dâu, chắc chắn về chứ?”
“Ai , lỡ như Lộc Minh Sâm dẫn chị theo thì ?” Đột nhiên Tô Thanh Thanh bật , hai mắt cong cong: “Hôm nay Lộc Minh Sâm trở về, chừng còn chủ động tới cảm ơn em đó.”
Hoắc Hướng Dương hiểu : “Vì tới cảm ơn em?”
Tô Thanh Thanh đắc ý hất hàm, chịu giải thích: “Anh cứ chờ xem là .”
Ngày ông cụ Lộc qua đời khác ngày cô chút nào, Lộc Minh Sâm tin lời cô là sự thật, đương nhiên sẽ tới tìm cô .
Còn về Tô Nhuyễn…
Tô Thanh Thanh liếc mắt Hoắc Hướng Dương, ôm chặt cánh tay , cảnh cáo: “Nếu hôm nay Tô Nhuyễn cũng về, tìm chuyện, để ý đến chị đấy.”
“Anh đừng quên, khi chị khinh bỉ thế nào.”
Hoắc Hướng Dương nghĩ đến điều gì đó: “Sao thế? Có cô gặp phiền phức ? Đã xảy chuyện gì?”
Tô Thanh Thanh hừ một tiếng: “Anh xem thì , dù cũng để ý đến chị .”
Hoắc Hướng Dương xoa đầu Tô Thanh Thanh, sủng nịnh: “Được , đều em.”
Hai chuyện một đường đến gần cửa thôn, liền trông thấy về phía bọn họ, sắc mặt kích động: “Tới , tới .”
Tô Thanh Thanh nhịn lộ biểu cảm rụt rè, hừ, đây những chê cô , bây giờ còn vội vàng chạy tới xu nịnh ?
Vân Chi
Hiển nhiên Hoắc Hướng Dương cũng thích coi trọng như , chào hỏi bà cụ Tô và Liêu Hồng mai trong đám : “Bà nội, , hai tới đây? Chúng về nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-409-ve-to-gia-cau-2.html.]
Tô Thanh Thanh cũng chào hỏi : “Chúc mừng năm mới các thím các bác, lát nữa cháu chúc tết .”
mà nịnh bợ nhiệt tình bọn họ tưởng tượng hề phát sinh, thậm chí còn kinh ngạc như thấy cô : “A, Thanh Thanh về đấy ?”
Ánh mắt đảo qua vòng vàng cổ cô , lắm miệng một câu: “Xem năm phát tài nhỉ?” Sau đó nhanh chóng về phía bọn họ.
Bà cụ Tô cũng để ý đến hai , vội vàng : “Vợ thằng Hai, Thanh Thanh về , con dẫn hai đứa nó về nhà .” Sau đó về phía bọn họ, kêu lên “Đó là Minh Sâm với Nhuyễn Nhuyễn nhỉ?”
Có : “Lái xe quân đội, Minh Sâm còn thể là ai?”
Tô Thanh Thanh đầu , lúc mới phát hiện, một chiếc xe quân đội từ giao lộ phía xa chạy tới, hóa bọn họ vẫn luôn chờ đợi là Lộc Minh Sâm.
Ý thức điểm Hoắc Hướng Dương hổ, vì che giấu xoa mũi đùa: “Mọi gì ? Lộc Minh Sâm phô trương nhỉ, khi về hạ lệnh cho tới nghênh đón ?”
Có căm giận, giải thích: “Ai, …” Nói một nửa, thì kích động theo đám đông: “Là Lộc Minh Sâm!”
“Tô Nhuyễn cũng về cùng.”
Nhìn Tô Nhuyễn ghế phụ, cảm thán: “Nhớ đây còn cảm thấy tiếc cho Tô Nhuyễn, ngờ cuối cùng con bé gả nhất.”
“Còn ? Nói thì khi bọn họ kết hôn nghĩ, Lộc Minh Sâm , liệt giường? Hóa đều do đám bụng nhà họ Lộc cố ý như , vì tìm cho Lộc Minh Sâm vợ chẳng gì.”
Có tán đồng: “Tô Nhuyễn điểm nào ?” Nói tới đây, nọ liếc mắt ngó Tô Văn Sơn, : “Vì nhà chậm trễ thôi, bây giờ chính là sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh ? Nghe trường là thể giáo viên ở thành phố Yến đó.”
“ Tô Nhuyễn kém cỏi, đang tính toán của nhà họ Lộc thôi.”
“Nếu như Lộc Minh Sâm, con gái của lãnh đạo trong quân đội cũng theo đuổi, tìm thế nào chẳng ? Tô Nhuyễn cũng là mệnh khổ, hai ghép với thật , khổ tận cam lai.”
Người chuyện đảo mắt qua Tô Thanh Thanh và nhà họ Tô, giả vờ cảm thán: “Cho nên mới đều là mệnh, suy cho cùng, vẫn là Tô Nhuyễn phúc, cho nên áp thế nào cũng áp .”
Sắc mặt bà cụ Tô còn bình thường, vẫn chằm chằm xe jeep giống như hiểu, còn ha ha phụ họa: “Nhuyễn Nhuyễn nhà chính là phúc.”
Liêu Hồng Mai khống chế biểu cảm mặt, vốn đang cảm thấy Hoắc Hướng Dương tệ, xứng đáng trăm điểm, vẻ ngoài trai còn năng lực, năm mở cửa hàng ở thành phố Yến kiếm ít tiền, tuyệt đối là dẫn đầu Tô Gia Câu.
mà từ tối hôm qua, khi chuyện bà cụ Lộc để lộ , Hoắc Hướng Dương, Liêu Hồng Mai vô cùng hối hận.