Tô Thanh Thanh cẩn thận ngẫm nghĩ một , xác định Tô Nhuyễn cách nào quen với Cố Vĩ Lương , trong lòng mới yên đôi chút.
Nghĩ đến đây, cô dặn dò Hoắc Hướng Dương: “Anh, ngày mai đến lúc , nhanh chóng hành động đó, đừng do dự chút nào, ?” Nhất định hành động Tô Nhuyễn.
“Biết , yên tâm .” Hoắc Hướng Dương cúi hôn cô , khuôn mặt xanh tím , Tô Thanh Thanh vội vàng nhắm mắt … Đột nhiên trong lòng chút nghi hoặc, Hoắc Hướng Dương thật sự dũng như ? mà …
Lần vì đám trói tay chân , cách nào phát huy, lẽ vì Lộc Minh Sâm quá lợi hại mà thôi.
Vân Chi
…
Lúc Tô Nhuyễn cũng đang nghĩ đến chuyện ngày mai cứu Cố Vĩ Lương.
Tô Thanh Thanh đoán đúng một điểm, hiện tại đúng là cô quen Cố Vĩ Lương, thể nghĩ cách gì sớm hơn.
Đời khi cứu Cố Vĩ Lương, căn bản cô để trong lòng, ghi lời khai ở đồn công an xong lập tức kéo Hoắc Hướng Dương khỏi, đó vẫn do Cố Vĩ Lương cố ý dựa phương thức liên hệ bọn họ ghi tại đồn cảnh sát tìm đến nơi.
Cố Vĩ Lương báo đáp bọn họ, khi Tô Nhuyễn chỉ tạm thời xuống phía nam xem cuộc sống của Hoắc Hướng Dương, nhanh sẽ về tỉnh Đông Lâm trông cửa hàng.
Thấy ngoài việc chọn lựa nhập quần áo cho cửa hàng, Hoắc Hướng Dương còn việc gì khác, khi đối phương xưởng quần áo, vì tính toán cho tương lai, Tô Nhuyễn bèn với đối phương việc trong xưởng quần áo.
Sau khi đối phương hứa hẹn, cô dặn dò Hoắc Hướng Dương nhiều , nhất định coi như một công nhân bình thường, đừng bao giờ nghĩ bản là ân nhân cứu mạng thích gì thì , khi đó tình cảm giữa hai vẫn , Hoắc Hướng Dương cũng lọt tai.
Bởi bọn họ từng tìm hiểu một chút tin tức cá nhân nào về Cố Vĩ Lương, cho nên bây giờ cứu Cố Vĩ Lương cô chỉ thể đến nơi đời từng đến, ôm cây đợi thỏ.
…
Khu Hoàng Sơn là khu vực tương đối hẻo lánh ở thành phố Thân, gần vùng ngoại thành, quê mùa hơn trong thành phố nhiều.
Ba giờ chiều, con đường chính duy nhất trong khu còn náo nhiệt, ít mặc quần áo mới tản bộ đường, gốc cây còn vài ông cụ đang đánh cờ tướng.
Ven đường, một tài xế xe taxi đang hùng hùng hổ hổ: “Đã hai mươi phút , hai tiếp ? Bỏ hai đồng tiền tưởng mua một ngày của đấy ?”
Thai phụ mặc áo khoác màu nâu nhạt móc năm mươi đồng từ trong túi xách, đưa cho : “Chờ ở chỗ hai tiếng nữa, đủ ?”
Tài xế nhận tiền lập tức ý kiến, tay kẹp tiền : “Được , chúng cứ từ từ chờ đợi.”
Thai phụ chính là Tô Thanh Thanh, Hoắc Hướng Dương cũng xuống xe cạnh cô , cùng cô ngó xung quanh: “Trong mộng của em là chiếc xe thế nào? Có nhớ biển xe ?”
Tô Thanh Thanh : “Sao thể nhớ rõ biển xe, chỉ là một chiếc xe gia đình.”
Đời chỉ kể dũng vật lộn với bọn cướp thế nào, kể những thứ râu ria khác.
Cũng may thời buổi vốn dĩ ít xe, mục tiêu rõ ràng, mỗi chiếc xe xuất hiện bọn họ đều chằm chằm, liên tục chú ý xem điểm nào khác thường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-422-the-nay-cung-coi-nhu-giup-do-nhi.html.]
Nửa tiếng , một chiếc xe taxi xuất hiện nơi cuối đường, bóng cao lớn bên ghế phụ, Tô Thanh Thanh nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm .
Đợi chiếc xe tới gần, Tô Thanh Thanh phát hiện quả nhiên là Lộc Minh Sâm.
Cô nhịn nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Hướng Dương, quả nhiên Tô Nhuyễn cũng tới.
Hơn nữa……
Tô Thanh Thanh nhíu mày nghiêm túc suy tư, Tô Nhuyễn dừng ở bên , chứng minh bên đó càng tiện cứu ?
Bởi vì đời Hoắc Hướng Dương chỉ xe taxi của bọn họ dừng ở ven đường, rõ là bên nào, Tô Nhuyễn mới là tự trải qua, cho nên chắc chắn đối phương rõ.
Nghĩ điểm , Tô Thanh Thanh lập tức kéo Hoắc Hướng Dương lên xe, với tài xế: “Bác tài, dừng xe phía đối diện.”
Sau đó ghé sát tai Hoắc Hướng Dương, nhỏ giọng : “Em thấy khả năng đám sắp tới , Hướng Dương, lát nữa khi em xông , nhất định xông đó, đừng để khác tới , hiểu ?”
Hoắc Hướng Dương hưng phấn gật đầu: “Yên tâm .”
Anh dứt lời, trông thấy một chiếc xe màu đen từ đằng xa tới, tài xế xe taxi thấy cách còn xa, vẫn đầu xe theo lẽ thường.
mà bánh xe tới giữa đường, chiếc xe đột nhiên tăng tốc xông tới. Tài xế xe sợ tới mức mắng to một câu, vội vàng dẫm phanh, định chuyển hướng.
mà chiếc xe xiêu vẹo phố, đ.â.m bên đ.â.m bên .
Mọi thét chói tai chạy tứ tán, tài xế xe mắng to một câu, nắm chắt tay lái chuẩn lái , đúng lúc chiếc xe lao thẳng đuôi xe , may mà tài xế nhanh tay lẹ mắt dẫm phanh .
Cuối cùng chiếc xe đẩy đ.â.m thẳng cây cột điện ở ven đường.
Tài xế xe đổ đầy mồ hôi lạnh, Tô Thanh Thanh vui vẻ, vội vàng : “Anh Hướng Dương, mau lên!”
Chiếc xe ở ngay cạnh chỗ Hoắc Hướng Dương, chỉ cần xuống xe là thể chạy tới. Còn Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn bên thì phiền toái hơn chút.
Thấy cửa xe mở , một đàn ông trung niên chật vật nhảy xuống, gân cổ lên kêu cứu mạng.
Tô Thanh Thanh thật sự sợ Tô Nhuyễn đuổi tới, lập tức bất chấp tất cả, hung hăng đẩy Hoắc Hướng Dương một phen: “Đi mau!”
Hoắc Hướng Dương đang khom lưng xuống xe, vốn dĩ trọng tâm vững, trong tình thế cấp bách Tô Thanh Thanh còn dùng sức cực lớn, khiến cả lảo đảo ngã về phía bên , đó đầu đ.â.m cái bụng mum múp thịt, chính là một trong hai xuống xe định truy đuổi đàn ông trung niên đang kêu cứu …
Hoắc Hướng Dương ngẩng đầu lập tức bốn mắt với một khuôn mặt đầy dữ tợn:…
Tô Thanh Thanh:……
Như cũng coi như giúp đỡ nhỉ?