Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 444
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vô dân gần đó đưa hài tử đến nơi học tập sách. Học đường tồn tại suốt hơn ba mươi năm, về khi tuổi tác cao, ông mới đóng cửa học đường .
môn sinh của ông trải rộng khắp Đại Tấn, là đào lý khắp thiên hạ cũng chẳng hề quá lời.
“Y phục của phu nhân đây, xem cũng chẳng giống kẻ bộ hành đến xin chút nước lá.” Âu Dương Diệp vuốt vuốt chòm râu trắng bạc: “Chẳng phu nhân việc chi?”
“Âu Dương .” Vân Sơ chắp tay vái chào như bậc văn nhân: “Ta là mẫu của Ấu Đế Đại Tấn.”
Âu Dương Diệp buông cuốc trong tay, tức thì vấn an: “Thảo dân thỉnh an Thái Hậu nương nương!”
“Âu Dương xin đừng đa lễ.” Vân Sơ đỡ ông dậy: “Lão nhân gia ngài là công thần của Đại Tấn , cần hành lễ với một nữ tử như ?”
“Năm nay, lão phu ở cái tuổi cửu tuần.” Âu Dương Diệp bưng ấm , thong thả rót một chén cho Vân Sơ: “Đến cái tuổi , cũng xem như thấu rõ lẽ đời. Thái Hậu nương nương cần bày tỏ ý đồ của khi hạ cố viếng thăm.”
Dù y quy ẩn sơn lâm, song vẫn nắm rõ tin tức chốn triều dã.
Dứt lời, y vác cuốc xuống ruộng, thêm.
Vân Sơ khẽ mím đôi môi son.
Thời buổi , hiếm ai đạt tuổi thọ cửu tuần như Âu Dương Diệp. Quả thực, lão nhân gia nên an hưởng những năm tháng cuối đời.
Nàng vốn chẳng nên quấy rầy, nhưng quả thực nàng bất đắc dĩ.
Kẻ thể thế Hứa Thái Sư, duy chỉ Âu Dương Diệp một .
Dẫu cho Âu Dương chỉ gánh vác trọng trách đế sư hai ngày, cũng là quá đủ. Chỉ cần đẩy lùi Hứa Thái Sư, nàng mới thuận tiện an bài việc về .
Vân Sơ nối gót Âu Dương Diệp, tiến đến bên bờ ruộng.
Tiết trời cuối thu, ruộng đồng giờ chỉ còn cải trắng và củ cải. Vân Sơ quả thực chẳng thấu tỏ những việc nhà nông .
“Tuy Âu Dương nhiều việc của triều đình nhưng cũng chỉ là hiểu phần ngọn. Chắc ngài Tiên Hoàng băng hà, bởi bệnh tật, mà là kẻ gian hãm hại.” Vân Sơ xổm xuống, theo Âu Dương Diệp nhổ cỏ dại nhỏ giọng : “Gian thần lộng quyền, tân đế còn ấu thơ, tình thế triều cương cấp bách khôn cùng. Kính xin Âu Dương xuất sơn tương trợ, tay cứu vãn.”
Âu Dương Diệp nhổ một gốc cỏ dại cứng đầu, đoạn cất lời: “Thái Hậu nương nương hãy xem đám cỏ , dẫu chăm sóc, chúng vẫn mọc um tùm, thậm chí rậm rạp hơn cả cải trắng. Cớ gì ?”
Vân Sơ đáp: “Bởi lẽ, chúng cướp đoạt dưỡng chất vốn thuộc về cải trắng.”
“Vì cần cải trắng, nên mới bảo cỏ dại đoạt dưỡng chất của cải trắng.” Âu Dương Diệp : “Nếu bảo, loại cỏ dại thể dùng thuốc, Thái Hậu còn cho rằng chúng đoạt dưỡng chất của cải trắng ư?”
Dứt lời, y dậy, cầm gáo múc nước tưới cho luống cải xanh.
Vân Sơ trầm tư chốc lát, đoạn tiến lên, cất lời: “Cỏ dại và cải trắng đều tùy thuộc nhu cầu của nhân thế. Khi ôn dịch hoành hành, đương nhiên giữ cỏ dại thuốc. Nếu là năm mất mùa, tất yếu giữ cải trắng để chống đói. Việc chọn lựa thứ gì, cần xem nhân thế đương thời cần gì. Đại Tấn an bình nhiều năm, nếu nay nội bộ mục ruỗng, họa ngoại xâm ắt sẽ nối gót mà đến. Đến lúc đó, dẫu là cải trắng cỏ dại, thảy đều hóa thành hư vô.”
Âu Dương Diệp chống cuốc, ngước vòm trời: “Sắc trời còn sớm, lão phu bờ ao câu cá. Tối nay sẽ canh cá. tiếc , cá trong ao còn quá nhỏ, e rằng đủ để khoản đãi Thái Hậu nương nương. Xin Thái Hậu cứ tự nhiên, lão phu tiễn.”
Nói đoạn, y khiêng cuốc, thong dong rời .
Vân Sơ ngoảnh đám cỏ dại còn sót ruộng, nàng khẽ xổm xuống, tiếp tục nhổ cho sạch bong.
Thu Đồng định tiến lên phụ giúp, song Vân Sơ cự tuyệt.
Muốn thỉnh Âu Dương Diệp xuất sơn, ắt trả giá bằng sự chân thành. Chỉ , y mới thấy thành ý của nàng.
Mặt trời ngả về Tây.
Cuối cùng, Vân Sơ cũng nhổ sạch bộ cỏ dại ruộng.
Cũng đúng lúc đó, Âu Dương Diệp xách theo một con cá trích lớn, ung dung về.
Thấy Vân Sơ từ ruộng bò lên, Âu Dương Diệp khỏi ngạc nhiên thốt: “Thái Hậu nương nương vẫn rời ?”
“Cỏ dại trừ tiệt, cải trắng há thể lớn?” Vân Sơ phủi nhẹ lớp bụi đất dính tay áo, đoạn cất lời: “Ta quan sát xung quanh, tiểu viện chẳng hầu hạ. Âu Dương định tự canh cá ?”
Âu Dương Diệp vuốt vuốt chòm râu bạc, bật : “Ồ, Thái Hậu nương nương còn nấu canh ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-444.html.]
“Trước quả thực từng, nhưng khi hài tử cũng học đôi chút.” Vân Sơ tiến lên một bước: “Giờ đây là Thái Hậu, chỉ là một tiểu nữ việc khẩn cầu, mong Âu Dương cho một cơ hội.”
Nàng trực tiếp bày tỏ mục đích, khiến trong mắt Âu Dương Diệp thoáng hiện một tia thưởng thức.
Ông đặt con cá trích lên bàn: “Vậy phiền Thái Hậu.”
Vân Sơ từng đôi khi xuống bếp ở vương phủ, bánh hoa quế, canh bí đỏ, canh cá, canh gà... Những việc đối với nàng là chuyện khó.
Mổ bụng cá, rửa sạch sẽ, chiên ngả vàng, thêm nước, cho một nồi canh cá trắng như sữa.
Nàng mở miệng gọi: “Thu Đồng, ngươi thôn hỏi thử xem nhà nào đậu hũ .”
Lúc Thu Đồng mua đậu hũ, Vân Sơ bắt đầu nấu cơm.
Song việc nấu cơm khác. Nàng vốn từng bao giờ, nên bắt đầu từ .
Nàng bỏ gạo , cho nước, đậy nắp nồi... hẳn là sai, chắc chắn sẽ .
Chờ Thu Đồng mang đậu hũ về thì bỏ đậu hũ hầm chung với canh cá, hương thơm lan tỏa khắp bốn phía.
Âu Dương Diệp mùi hương hấp dẫn, tiến tới cạnh nhà bếp: “Quả ngờ một phận cao quý như đích trưởng nữ Vân gia, Thái Tử Phi, Thái Hậu nương nương, thể đích xuống bếp.”
Gà Mái Leo Núi
“Tiên sinh quá khen.” Vân Sơ múc canh cá bưng lên bàn, đó lấy chén xới cơm.
khi mở nắp nồi, nàng sững sờ.
Vừa cơm chín, là bộ dạng nửa sống nửa chín.
“Thái Hậu cho thiếu nước .” Âu Dương Diệp tới thoáng qua: “Nấu cơm cũng giống như việc dạy học và giáo d.ụ.c , thiếu nước thì chín kỹ, nhiều nước thì sẽ thành cháo loãng, nhiều hơn ít hơn đều , bắt buộc canh thật chuẩn xác.”
“ , canh thật chuẩn xác.” Vân Sơ thở dài: “ đời cũng bao nhiêu giống như , thể nắm giữ chừng mực , cũng cố tình dùng chừng mực sai trái để giáo d.ụ.c học sinh.”
Âu Dương Diệp gì nữa.
Ông tới cạnh chiếc bàn uống canh cá, thể , cá trích hầm đậu hũ thật đúng là mỹ vị, chỉ thoáng chốc ông cạn sạch bát canh.
Nàng tiến lên cầm lấy bát canh, tự tay rửa sạch cất tủ bát.
Nàng bước cửa : “Âu Dương , cáo từ .”
“Ồ, cứ thế mà rời ư?” Âu Dương Diệp gãi gãi mái đầu bạc: “Chẳng lẽ đôi lời hàn huyên ?”
Vân Sơ đối phương xiêu lòng.
Đối địch nhân, lúc nên thừa thắng xông lên.
Song nay nàng tìm kiếm minh hữu, lòng thành mới là điều đáng quý nhất.
Nàng mở miệng: “Nếu Âu Dương chê, ngày mai sẽ đến.”
Nàng xoay , thừa dịp chiều hôm rời khỏi tiểu viện, tìm một khách điếm trong thành trấn gần đó tạm trú.
Sáng hôm , mặt trời còn mọc thì Vân Sơ tìm đến, nàng thấy Âu Dương Diệp đang trong sân hái hoa cúc, đó trải sân phơi, phơi thành hoa cúc.
Trong viện còn thêm một nữa, cũng là một lão nhân tóc bạc, chừng sáu bảy mươi tuổi.
Nhìn dung mạo thì hẳn là trưởng tử của Âu Dương Diệp, là quận thủ của một thành trấn lân cận, đến lúc lớn tuổi thì từ chức.
“Phụ , ở đây một , bọn con thật sự lo lắng, chi bằng hãy về nhà .” Vị lão nhân hơn sáu mươi ngừng thở dài: “Mua sắm cũng tiện, tìm thầy chữa bệnh cũng khó khăn, ở nơi chi?”
“Tên nhãi ranh nhà ngươi dám nguyền rủa bệnh tật ư?”
Âu Dương Diệp nổi giận đùng đùng, giơ tay đập ót con trai .
“Ôi chao, con lớn ngần mà vẫn tay đ.á.n.h ư...”