Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:17:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân lúc mới chậm rãi mở lời, giọng điệu phần cổ hủ: “Thần cũng cho rằng cần lập tức chế tạo loại vũ khí để đưa đến chiến trường phía Đông. Tuy nhiên, bạc trong quốc khố đủ. Mấy ngày qua, thần gom góp ba mươi vạn lượng bạc trắng để mua quân lương cho chiến dịch Đông Lăng, nhưng vẫn còn thiếu thốn... Nếu chế tạo vũ khí, quân lương sẽ thiếu hụt; còn nếu đảm bảo quân lương, ắt sẽ bạc để chế tạo lợi khí .”
Vừa nhắc đến chuyện bạc, cả triều đình lập tức lặng như tờ, ai dám cất lời.
Dù là thực hiện bất kỳ đại sự nào, bạc cũng là yếu tố tối quan trọng. Không bạc, chuyện đều cần bàn tính nữa.
“Không bạc, thì gom bạc.” Sở Hoằng Du đang long ỷ, bất chợt bật dậy, cất tiếng : “Sau khi trẫm kế vị, cũng kế thừa bộ tư khố của Tiên đế. Giờ đây quốc gia đang cần dùng bạc, vì thế, trẫm nguyện ý quyên góp bộ tư khố đó quốc khố, sung quân phí.”
Lời dứt, bộ triều thần đều kinh ngạc đến sững sờ.
Trong tư khố của Thánh thượng vốn chứa đựng vô vàn bảo vật quý hiếm: nào là các loại trân bảo cực phẩm, họa tác tuyệt thế, kỳ trân dị bảo... Ngài quyên góp hết tất thảy ?
“Vạn thể! Tuyệt đối thể!” Nhiếp Chu trực tiếp quỳ gối tâu: “Nếu một quốc gia đến nông nỗi để Hoàng Thượng thanh lý tư khố hoàng gia, lấy bạc duy trì quân phí thì chứng tỏ quốc gia sắp đến hồi nguy vong. Bá quan văn võ trong triều đông đảo như , dù thế nào cũng đến lượt Hoàng Thượng bán hết sản nghiệp tổ tông hoàng thất để lấy bạc, việc sẽ khiến Đại Tấn trở thành trò cho các nước lân bang. Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban !”
Tiểu hoàng đế chun mũi: “ thiếu bạc mà, cũng còn cách nào khác.”
“Một đám lớn chúng thần ở đây để gì, dù thiếu bạc đến mấy cũng thể để một ấu đế nghĩ hạ sách như .” Bình Tân hầu vỗ n.g.ự.c : “Tổ tiên thần dù chút của cải, truyền đến đời thần vẫn còn chút dư dả gia sản. Thần nguyện hiến một ngàn lượng bạc trắng quốc khố!”
Vân Sơ ngẩng đầu .
Lần chuyện Đinh Nhất Nguyên thành quốc sư cũng là do Bình Tân hầu thêm dầu lửa.
Lúc ngờ cũng là Bình Tân hầu hiến bạc quốc khố.
Bình Tân hầu là tính tình thẳng thắn, đời chỉ dựa công huân của tổ tiên, ngày ngày ham mê tửu sắc, tiêu xài hoang phí, trong nhà đủ chuyện rắc rối, luôn đời chê.
Bình Tân hầu là tính tình phóng khoáng, kẻ khác châm chọc giễu cợt cũng chẳng bận tâm, ngày ngày đều cùng xưng gọi .
Bởi vì thật sự năng lực nên Sở Thụy căn bản nghĩ tới việc chiêu mộ nhân vật .
Vân Sơ mở miệng : “Bình Tân hầu lòng mang Đại Tấn, tấm lòng đại nghĩa. Ai gia chuẩn tấu, cho phép tước vị của hầu phủ truyền thừa đời đời.”
Bình thường tước vị truyền xuống đời đều sẽ giáng một bậc, cuối cùng sẽ còn tước vị nữa. Giờ đây Vân Sơ lên tiếng để hầu phủ đời đời kế thừa tước vị, đây quả là ân điển to lớn bằng trời.
Bình Tân hầu sợ đến ngây dại.
Hắn chỉ hiến một ngàn lượng bạc mà thôi. Năm chuộc một ca kỹ tại kỹ viện cũng tốn một ngàn lượng .
Bạc tiêu tiểu cứ như bánh bao thịt miệng chó, mà về. Không ngờ bây giờ hiến tặng cho triều đình thể giúp mấy đời vẫn kế thừa tước vị.
Thật sự là quá đỗi quý giá.
“Thần khấu tạ Hoàng Thượng, khấu tạ Thái Hậu!” Bình Tân hầu trực tiếp quỳ xuống đất: “Gia tộc thần một xưởng rèn, nguyện hiến tặng triều đình để triều đình chế tạo các loại binh khí sắc bén!”
“Bình Tân hầu bình !” Sở Hoằng Du về phía chúng đại thần: “Chư vị ái khanh nên lấy Bình Tân hầu gương sáng.”
Một nhóm huân quý đều hối hận khôn nguôi.
Nếu là giàu thì đám đại thần thanh quý bọn họ nhiều của cải như thế gia huân quý, nhưng bọn họ cũng nghèo. Hiến một ngàn lượng bạc cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
trong lòng bọn họ cũng rõ, cứ hiến một ngàn lượng là Thái Hậu sẽ ban thưởng, cần là đầu tiên, là tiên phong mới cơ duyên ... Tất cả bọn họ đều bỏ lỡ thời cơ, dù lúc hiến bao nhiêu cũng vô ích, vì thế mà bọn họ thật sự hiến. Nếu hiến thì chẳng khác nào tô đậm công lao của Bình Tân hầu ?
“Không Hòa Bình hầu đ.á.n.h bạc thua hơn ngàn lượng ? Có tiền thua cá cược nhưng tiền hiến quốc khố ư?” Bình Tân hầu thấy náo nhiệt liền hùa theo, chẳng ngại chuyện lớn mà : “Ngươi hưởng thụ vinh hoa mà Đại Tấn ban cho gia tộc ngươi, giờ đây quốc gia lâm nguy, ngươi lẽ nào nên gánh vác?”
Hòa Bình hầu: “...”
Hắn vốn thua bạc triền miên, ngày nào cũng phu nhân răn dạy, giờ bảo quyên góp bạc, chẳng khác nào đoạt mạng .
Bình Tân hầu đảo mắt, lên tiếng: “Khi xưa Tào đại nhân gả nữ nhi, sắm sửa bao của hồi môn như , giờ triều đình cần bạc, Tào đại nhân giả bộ bần hàn thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-457.html.]
Tào đại nhân: “...”
Chút của hồi môn của nữ nhi nhà , so với những thế gia vọng tộc , nào đáng là bao? Vốn dĩ là bần hàn thật mà!
“Còn Cừu đại nhân...”
Chúng thần ai nấy đều khiếp sợ, chỉ hận thể lập tức bịt kín miệng Bình Tân hầu.
Ánh mắt Bình Tân hầu dừng Nhiếp Chính Vương Sở Thụy.
Dẫu là kẻ màng thế sự, chẳng tài năng gì xuất chúng, nhưng dẫu vẫn là quan viên triều đình, vẫn thể đôi chút thế cục triều chính.
Hiện giờ trong triều, một phe quy về Thái Hậu, phe còn là thế lực của Nhiếp Chính Vương.
Thái Hậu ban cho ân sủng lớn lao như , tự khắc là của Thái Hậu.
Nghĩ đoạn, Bình Tân hầu liền cất tiếng: “Nghe thiên hạ đồn đại Nhiếp Chính Vương đang dự tính trùng tu vương phủ, chăng là thật? Nếu thì chắc hẳn trong tay Nhiếp Chính Vương thiếu ngân lượng để quyên góp đây nhỉ?”
Hắn dứt lời, lập tức cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo như băng đao hướng thẳng về phía .
Đợi đến khi cẩn thận ngước , phát hiện Sở Thụy chỉ giữ vẻ mặt khiêm nhường, như thể ánh sắc lạnh ban nãy chỉ là ảo giác của .
“Lời Bình Tân hầu thật chí lý.” Sở Thụy khẽ nở nụ ôn hòa: “Vậy sẽ hoãn việc trùng tu vương phủ, quyên góp ba vạn lượng bạc trắng, nguyện hiến chút sức mọn cho quốc gia.”
“Chậc ——”
Bình Tân hầu thở hắt một tiếng, ba vạn lượng bạc, quyên là quyên, quả là tấm lòng quảng đại!
Lý thủ phụ : “Thần nguyện quyên ba ngàn lượng bạc.”
Ngài là một quan văn thanh liêm, gia sản chẳng mấy dư dả, thể xuất ba ngàn lượng quả là dễ chút nào.
Có Nhiếp Chính Vương và Thủ phụ dẫn đầu, chúng thần đương nhiên dám dùng thái độ đối đãi Bình Tân hầu để đối đãi hai vị tôn quý , ai nấy đều tranh tiến lên quyên góp bạc.
Gà Mái Leo Núi
“Thần nguyện quyên năm trăm lượng.”
“Thần quyên bốn trăm lượng.”
“Thần quyên một ngàn lượng.”
Cũng chỉ những huân quý đại thần mới quyên hơn một ngàn lượng, các vị quan khác đều chỉ quyên bách lượng, những quan chức thấp kém hơn thể quyên mấy chục lượng cũng chẳng chuyện dễ dàng.
Vân Sơ thấy Nhiếp Chu , tỏ ý quyên một ngàn lượng.
Nàng Nhiếp gia hiện tại mấy yên , mẫu ruột thịt của Nhiếp Chu đang bệnh nặng, cần ngân lượng chạy chữa. Trong nhà vốn thiếu thốn, quyên một ngàn lượng bạc như , há chẳng sẽ khiến Nhiếp Chu và phu nhân sinh bất hòa ?
Dưới sự quyên góp hào phóng của chúng đại thần, chuyện quốc khố thiếu bạc xem như giải quyết phần nào.
Sau khi tan triều, Vân Sơ lưu Nhiếp Chu , khẽ : “Nhiếp đại nhân sức vì triều đình, gần đây vất vả phi thường. Đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho Nhiếp đại nhân.”
Nhiếp Chu liếc qua, thấy là bạc trắng, vội vàng lui về một bước, chắp tay : “Hiện giờ triều đình thiếu bạc, thần dám nhận ban thưởng. Xin Hoàng Thượng và Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh .”
“Nhiếp đại nhân cứ nhận lấy .” Vân Sơ cất lời: “Nhiếp gia ba đời quan, vẫn luôn thanh liêm quý hiển, trong nhà nào bao nhiêu gia sản quý giá? Quyên một ngàn lượng bạc , e rằng thang t.h.u.ố.c của Nhiếp lão phu nhân sẽ khó mà duy trì .”
Nàng dứt lời, Thính Sương đang phía liền đem tới một chiếc hộp. Hộp mở , bên trong liền lộ một cây nhân sâm quý giá.
“Đây là ai gia ban cho Nhiếp lão phu nhân, khanh từ chối.”
Nhiếp Chu cảm kích khôn nguôi.