Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-10-22 07:00:40
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thẩm Khước và Thích Giác chạy đến tiền sảnh, kẻ ám sát bắt . Hai hàng ẩn vệ mặc y phục màu xanh bao vây khắp tiền sảnh, những phụ nhân và tiểu hài tử kinh sợ cũng vây trong sảnh, ai cũng ngoài.
Ba tiểu gia hoả tiểu Vô Biệt, tiểu Như Quy và tiểu Hồng Đậu Nhẫn bảo hộ, bất cứ sơ suất gì, thậm chí cũng doạ sợ, đang chút tò mò những đứa trẻ khác sợ hãi đến . Ba đứa đại khái hiểu, bọn họ cái gì a? “Chuyện gì .” Thích Giác thoáng qua tình hình trong sảnh, chỉ ba phụ nhân đến khách ẩn vệ khống chế, đất rơi hai ba chiếc chuỷ thủ, còn một bãi máu. Không những thương vong khác.
Thẩm Khước quan sát nhiều như , bộ ánh mắt của nàng chỉ rơi ba tiểu gia hoả, thấy ba đứa đang một chỗ chơi đồ chơi trong tay, nàng liền thở phào một . Nàng qua, hữu ý vô ý dùng thể của ngăn tầm mắt của ba đứa.
“Ba phụ nhân dùng thuật dịch dung, trộn yến hội, ý đồ hành thích bệ hạ. Khi đó may mà Thẩm tướng quân ở gần đó, kịp thời phát hiện, ngăn cản bọn chúng. Bệ hạ vốn .” Nhẫn dùng dăm ba câu tường thuật chuyện.
Thẩm tướng quân tức Thẩm Hưu.
Mặt mày Thích Thanh Hạo xanh mét, ở đó năng gì.
Thích Giác thoáng trầm tư, đến ba phụ nhân ép quỳ đất . Để tránh việc bọn họ cắn lưỡi tự sát, ẩn vệ những khống chế bọn họ quỳ mặt đất, còn bịt miệng của bọn họ .
“Chặt đứt gân tay gân chân, cắt lưỡi, kéo xuống từ từ tra khảo.” Thích Giác vân đạm phong khinh .
Thẩm Khước đầu , thấy độ cong bên khoé miệng của liền hiểu Thích Giác thật sự tức giận.
Vài ẩn vệ đang kiềm chế ba phụ nhân khom lưng, tiếng động áp giải xuống.
“Không nghĩ tới ở Trầm Tiêu phủ còn thể gặp chuyện ám sát, thật sự là quá trùng hợp.” Một vị phụ nhân khí khái đầy dùng khăn che miệng, khẽ nhỏ giọng .
Nàng là Tiết gia tam phu nhân, cũng là vợ cả của tả tướng.
Khách khứa đến đây hôm nay vốn là gia quyến của các vị đại thần trong triều, ai mà ý tứ của lời chứ.
Hàn cô nương ở một bên nhẹ nhàng , : “Lời của Tiết tam phu nhân cũng thật thú vị, Trầm Tiêu phủ là chiếc hộp bịt kín, lúc trúng lễ thôi nôi của ba tiểu điện hạ, khách khứa tụ tập, thể nham hiểm trộn ? Hơn nữa thấy ba vị phụ nhân nãy còn cùng Tiết tam phu nhân chuyện a.”
Hàn cô nương là trưởng nữ của hữu tướng, cũng là của Hàn Minh Hiên.
“Ngươi thể ngậm m.á.u phun ! Bọn họ đều dùng biện pháp tà môn ma đạo đổi dung mạo, khách khứa đến đây hôm nay ai cũng phát hiện manh mối! Lại chỉ là ! Bệ hạ! Người đừng lời vô căn cứ của nàng!” Tiết tam phu nhân nóng nảy, vội vàng biện giải.
Lúc Thích Thanh Hạo mới mở miệng: “Xử lý chuyện , tìm chân tướng thật sự.”
Lời của ông đương nhiên là với Thích Giác, ông xong liền dậy, dự định xuất phủ. Đối với cuộc đối thoại của hai Tiết tam phu nhân và Hàn cô nương, Thích Thanh Hạo như thấy.
“Tiễn phụ hoàng.” Thích Giác cung kính hành lễ.
Thích Thanh Hạo vẫy vẫy tay, biểu thị cần tiễn.
Khách khứa hôm nay nào ngốc, phía hoặc nhiều hoặc ít đều đại biểu ý tứ của nam nhân nhà . Khiến các bà kinh ngạc chính là thái độ của Thích Thanh Hạo. Gặp loại chuyện hành thích , chẳng lẽ nên đem áp giải về thiên lao từ từ thẩm vấn ? Sao thể dễ dàng giao cho Thích Giác xử lý như thế? Thích Giác là Thái Tử, giao cho xử lý cũng coi như hợp lý. mấu chốt là chuyện phát sinh ở Trầm Tiêu phủ, Thích Giác đương nhiên thoát hiềm nghi. Dưới loại tình huống trực tiếp giao hành thích cho Thích Giác, chẳng rõ sự quá tín nhiệm ?
Khi tất cả trong triều đều cho rằng bệ hạ lập Thích Giác Thái Tử là một âm mưu, nhưng lâu như , vị trí Thái Tử của Thích Giác càng ngày càng vững ? Hơn nữa ban đầu dễ dàng kế vị nhất chính là Đại điện hạ và Nhị điện hạ, khi xảy chuyện cưỡng đoạt em dâu Đại điện hạ cơ hồ sống những ngày như ở ẩn, trong triều chút căn cơ nào. Mà Nhị điện hạ c.h.ế.t ở trong ngục. Hiện giờ miễn cưỡng thể tranh vị với Thích Giác tựa hồ chỉ Tứ điện hạ, nhưng Tứ điện hạ Thích Đại là bộ dáng dã tâm gì, huống hồ ngày tháng của mẫu là đương kim Hoàng Hậu cũng càng ngày càng dễ trải qua.
Như , còn ai thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thích Giác? Những phụ nhân trong lòng âm thầm tính toán —— đợi khi trở về đem chuyện ngày hôm nay thật kỹ với nam nhân nhà .
Khách khứa lượt cáo lui, ẩn vệ âm thầm thẩm tra, chỉ khi xác định những khách khứa hiềm nghi mới thả cho bọn họ rời . Thích Giác đến thư phòng, đang cùng ai nghị sự, Thẩm Hưu cũng cùng đến đó.
Thẩm Khước tiễn hết khách khứa, sai bà v.ú dẫn mấy hài tử đến trong hoa phòng của hậu viện chơi. Bản và Ngụy Giai Minh, Tô Lăng Hạm, Thẩm Ninh, Thẩm Lưu còn Thẩm Phi trong lương đình cách đó xa chuyện phiếm.
Vốn dĩ Thẩm Phi đưa Lưu Minh Thứ về nhà, nhưng hiếm khi Lưu Minh Thứ Du Du kéo chơi. Đứa nhỏ Lưu Minh Thứ tính tình quá cô độc, khi ở nhà cũng thường xuyên mấy ca ca của sinh khi dễ, thật sự hiếm khi chơi với những đứa cùng tuổi. Cho nên Thẩm Phi liền lưu . Có điều vị trí nàng cách Thẩm Ninh xa, Thẩm Ninh cũng tránh né nàng.
Trong đình chốc chốc truyền thanh âm đàm tiếu, trong hoa sảnh thỉnh thoảng cũng truyền tiếng vui vẻ của mấy tiểu hài tử.
Tuổi của Du Du lớn nhất, giống một đại tỷ tỷ chăm sóc một đám tiểu đậu đinh.
“Ey, ngươi một ở đây a.” Trong tay Du Du cầm một bó hoa, đang cắm lên đầu tiểu Hồng Đậu, liền thấy Lưu Minh Thứ vẫn luôn ngoan ngoãn ghế dài, nhúc nhích, một tiếng nào.
Lời của Du Du, khiến một đám tiểu đậu đinh đều về phía Lưu Minh Thứ.
Bà v.ú của Lưu Minh Thứ ở phía xa chút sốt ruột, sợ khi dễ tiểu chủ tử nhà , dù nãy bà sơ suất một , chung quy Lưu Minh Thứ ở trong nhà cũng luôn các trưởng khi dễ.
Tiểu Hồng Đậu nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, tiếp theo liền lấy một bông hoa thiên điểu từ trong bó hoa Du Du đưa cho nàng, đó nhấc chân về phía Lưu Minh Thứ.
“Biểu ca ca, cho !” Tiểu Hồng Đậu đưa hoa tới Lưu Minh Thứ. Cả Lưu Minh Thứ đều căng chặt, nó thấy thứ tiểu Hồng Đậu đưa đến, nhưng nó ngửi thấy mùi hoa. Hai tay quy quy củ củ đặt đầu gối của nó khẽ run lên một chút, nó nhận, nhưng dám vươn tay.
Bởi vì nó thấy hoa ở .
Lưu Minh Thứ thậm chí còn chút sợ hãi, khi còn nhỏ một tỷ tỷ cũng đưa hoa cho nó, nhưng hoa sâu lông đáng sợ, đến khi nó duỗi tay nhận lấy bông hoa, liền sờ một tay sâu, của sâu lông đều là gai độc, khiến tay của nó sưng tấy lên.
Tiểu Hồng Đậu xổm xuống Lưu Minh Thứ, chằm chằm đôi mắt của nó.
Lưu Minh Thứ càng khẩn trương hơn, nó thậm chí thể cảm nhận tất cả đều đang chằm chằm nó. Là đang chằm chằm đôi mắt của nó ? Nó thích loại cảm giác khác quan sát , cho nên liền chậm rãi cúi đầu.
Tiểu Hồng Đậu liền kéo tay Lưu Minh Thứ, nhét hoa thiên điểu trong tay trong tay Lưu Minh Thứ. Sau đó nắm lấy ngón trở của Lưu Minh Thứ chạm chạm lá hoa.
“Màu xanh!”
Tiểu Hồng Đậu dời ngón tay của Lưu Minh Thứ lên phía , để đầu ngón tay của nó đụng mép hoa ở mặt , : “Màu tím!”
Lại tiếp tục kéo ngón tay của Lưu Minh Thứ, để đầu ngón tay của nó chạm cánh hoa, : “Màu lam!”
Ngón tay của Lưu Minh Thứ run lên một chút, rụt về.
Tiểu Hồng Đậu nhíu mày, đó một nữa giữ c.h.ặ.t t.a.y Lưu Minh Thứ, để nó sờ sờ bông hoa trong tay. Nàng nỗ lực phát âm thật chuẩn, nhu nhu : “Hạc, hạc, hạc!”
cái âm thứ hai, nàng cũng phát .
Du Du ở một bên nóng nảy, vội vàng lớn tiếng : “Hạc! Vọng! Lan*!”
(*: Hoa thiên điểu.)
“Ân ân!” Tiểu Hồng Đậu dùng sức gật gật đầu, nỗ lực : “Hạc! Oa! Nan!”
“Không đúng, đúng! Là Hạc Vọng Lan!” Du Du cau mày sửa chữa cho nàng.
Mấy bà v.ú trông coi ở một bên đều nhịn tiếng.
Tiểu Hồng Đậu cũng chút bực bội một : “Hạc! Oa! Nan!”
“Vẫn đúng! Nói theo ! Hạc! Vọng! Lan!” Du Du nặng nề thở dài, nàng nhét hoa trong tay cho Yên Lạc Thanh của , đến bên tiểu Hồng Đậu cẩn thận dạy nàng.
Một , hai , ba ..…
“Hạc! Vọng! Lan!” Tiểu Hồng Đậu rốt cuộc thể đem ba từ phát âm một cách thật chuẩn xác.
Người khác còn khen nàng, nàng tự vỗ tay , đến híp cả hai mắt.
Lưu Minh Thứ cầm bông hoa trong tay, cúi đầu, khóe miệng cũng nhịn mang theo chút ý .
Tiểu Hồng Đậu tự đủ , nữa giữ c.h.ặ.t t.a.y của Lưu Minh Thứ mà lắc lắc, : “Hạc! Vọng! Lan!”
Nhìn Lưu Minh Thứ nhấp miệng, phản ứng, nàng nóng nảy, mạnh mẽ thêm ba , thiếu chút nữa cắn cả đầu lưỡi của .
Lúc Lưu Minh Thứ mới hiểu tiểu Hồng Đậu là đang dạy nó nhận hoa thiên điểu, nó ngẩng đầu vội vàng nàng một cái, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng : “Hạc Vọng Lan.…”
“! Hái! Hái!” Tiểu Hồng Đậu túm lấy tay Lưu Minh Thứ, kéo nó từ ghế dài dậy. nàng chỉ mới qua một tuổi, bước chân còn vững, Lưu Minh Thứ ở đó dậy, nàng liền bang một tiếng đặt m.ô.n.g mặt đất.
Váy nhỏ xinh đều nhiễm bùn đất.
“Tiểu Hồng Đậu!”
Tiểu Vô Biệt, tiểu Như Quy, Du Du, Thẩm Thư Hương, tiểu Ngộ Kiến, còn Yên Lạc Thanh đều vây quanh đây.
“Có đau ?” Thích Vô Biệt cau mày kéo nàng tới.
“Thổi thổi! Thổi thổi!” Cả khuôn mặt mũm mĩm của Thích Như Quy đều nhăn .
Những tiểu cô nương còn đều phủi phủi bụi bặm dính váy cho nàng.
Bà v.ú của tiểu Hồng Đậu qua giúp đỡ, nhưng Lục Nghị ngăn .
Lưu Minh Thứ chút hoang mang rối loạn lên, nó xin , nhưng mở miệng . Nó tiểu Hồng Đậu ngã đau , cũng nhè , nhưng nó thấy.…
“Không đau!” Tiểu Hồng Đậu đẩy hai ca ca , nàng vẫn kéo tay của Lưu Minh Thứ. “Biểu ca ca, hái hoa! Hái hoa!”
“Được.…” Lưu Minh Thứ tùy ý để tiểu Hồng Đậu kéo chui trong bụi hoa. Bàn tay nhỏ nắm lấy tay nó, mềm mềm, giống như một loại lực đạo thần kỳ, chỉ cần nắm lấy tay nàng thì sẽ sợ ngã, cho dù mắt là một mảnh tối đen cái gì cũng thấy.
Tiểu Như Quy ngắt một đóa sơn , hì hì đưa cho Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt thoáng ghét bỏ nhét sơn cho Thẩm Thư Hương. Tiểu Thư Hương thập phần vui vẻ nhận lấy, đưa Quân Tử Lan trong tay cho Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt sững , thấy trong tay tiểu Ngộ Kiến ở một bên đang cầm một bó hoa, liền đưa Quân Tử Lan trong tay cho nàng.
Có lẽ chọn đồ vật đoán tương lai quả thực tính dự báo, Thích Như Quy quả thực quá…. bác ái. Trên đời thứ nào nó hiếu kỳ yêu thích, giống như đối với chuyện gì cũng tràn ngập hứng thú. Đợi khi nó lớn lên ai cũng khen nó một câu bác học, bản nó cũng luôn tự xưng thiên văn địa lý, ngũ hành bát quái gì gì hiểu. Thích Vô Biệt chính là cái gì cũng chút chút, cái gì cũng triệt để thấu hiểu!
Hơn nữa nó còn đặc biệt thích đoạt đồ vật của ca ca! Phàm là thứ Thích Vô Biệt thích, nó đều thứ giống y một chút! Bao gồm.…
Thích Vô Biệt thoáng qua Yên Lạc Thanh theo phía Du Du, bộ dáng tiểu Đường Đậu của Thích Vô Biệt và Yên Lạc Thanh vài phần giống , chỉ là tính tình bất đồng. Tính tình của tiểu Đường Đậu và hai tỷ tỷ đều quá giống .
Thích Vô Biệt liếc mắt chơi bùn ở một bên. Hắn sống một đời cũng thể bại bởi ! Thích Vô Biệt cong cong khóe miệng đuổi theo Du Du và Yên Lạc Thanh. Nếu như tiểu Đường Đậu của còn sinh , thì tạo quan hệ với hai tỷ tỷ của nàng !
Trong bụi hoa Hạc Vọng Lan ở phía xa truyền đến tiếng dễ , tiểu Hồng Đậu, còn Lưu Minh Thứ. Đây là nụ đầu tiên của Lưu Minh Thứ trong ngày hôm nay.
Thích Vô Biệt qua đó, thấy Lưu Minh Thứ theo phía tiểu Hồng Đậu, khóe miệng nhếch lên, đến thực vui vẻ.
Hoá tiểu tử từ lúc bắt đầu “dựa” tiểu Hồng Đậu ? Thích Vô Biệt ảnh của nó, đồng tình lắc lắc đầu. Lưu Minh Thứ đáng thương, ngươi thích ai thích thích tiểu Hồng Đậu.…
Thích Vô Biệt rõ trong năm tháng tương lai, kỹ năng trêu chọc nam nhân của tiểu Hồng Đậu thật sự quá mức cường đại. Mà Lưu Minh Thứ chẳng qua chỉ là một nhỏ bé trong đó mà thôi.…
Thẩm Phi chốc chốc đầu về phía hoa phòng, nàng chút lo lắng Lưu Minh Thứ.
Thẩm Khước tự nhiên Thẩm Phi chút lo lắng cho Lưu Minh Thứ, nàng an ủi : “Phi tỷ tỷ đừng lo lắng, Minh Thứ là đứa thông minh hiểu chuyện, lẽ nhanh là thể cùng các tiểu gia hỏa khác chơi chung một chỗ thôi.”
Thẩm Phi gật gật đầu, để bản thả lỏng hơn, nàng cũng chỉ thể hi vọng như .
“Cô nương, cô nương, nhị phu nhân Yên gia đây.” Niếp Tuyết từ đầu hành lang tới, bẩm báo.
“Vân tỷ tỷ? Không hôm nay nàng thoải mái ? Sao đến đây? Hơn nữa lúc , yến hội đều kết thúc a.” Trong lòng Thẩm Khước tuy rằng nghi hoặc, vẫn vội vàng dậy, nàng với các tỷ khác, “Mọi chờ một chút, phía đón Vân tỷ tỷ đến đây.”
Thẩm Khước xong, liền để Niếp Tuyết theo , cùng về phía .
Ngụy Giai Minh nhíu nhíu mày, trong lòng chút nghi hoặc. Trước đó nàng vốn thật với Thẩm Khước. Từ khi đứa bé đầu tiên của Thẩm Vân mất , cảm tình với Yên Đoạt cho lắm. Trong tử viện thường xuyên thể thấy thanh âm hai cãi . Tuy rằng Ngụy Giai Minh và nàng tiếp xúc quá sâu, nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Vân tựa hồ quá thích Thẩm Khước. Hơn nữa vì Thẩm Vân đột nhiên đến đây lúc ? Trong lòng Ngụy Giai Minh ẩn ẩn một dự cảm .
Thẩm Khước còn đến đằng , Thẩm Vân tới đây.
Nhìn Thẩm Vân xuất hiện ở đầu hành lang, Thẩm Khước tiến lên nghênh đón. khi đến gần, Thẩm Khước từ từ phát hiện sắc mặt của Thẩm Vân lắm.
“Vân tỷ tỷ ?” Thẩm Khước chút kinh ngạc hỏi.
Thẩm Vân giơ tay lên ném một cái tát xuống mặt Thẩm Khước.
Thẩm Khước từng nghĩ rằng Thẩm Vân sẽ động thủ với , phòng vệ. May mắn Niếp Tuyết ở một bên thấy sắc mặt của Thẩm Vân đúng, trong lòng đề phòng . Cho nên kịp thời chắn Thẩm Khước. Cái tát hung hăng của Thẩm Vân liền rơi xuống mặt Niếp Tuyết.
Mặt của Niếp Tuyết đánh nghiêng sang một bên, tóc dài rơi xuống, che phân nửa mặt nàng.
“Niếp Tuyết!” Thẩm Khước cả kinh, vội vàng mặt Niếp Tuyết.
Những trong lương đình tuy rằng cách đó gần, nhưng đều thể thấy rõ tình cảnh trong hành lang, hơn nữa tiếng tát vang dội đều rơi trong tai các nàng. Các nàng vội vàng lên chạy đến.
“Thẩm Vân ngươi gì ?” Thẩm Lưu căm tức Thẩm Vân.
Thẩm Phi và Thẩm Ninh cũng khó hiểu Thẩm Vân, khi còn khuê trung trong nữ nhi Thẩm gia Thẩm Vân là đoan trang khéo léo nhất, quan hệ với Thẩm Khước cũng nhất. Hôm nay nàng ?
“A Khước chứ?” Tô Lăng Hạm sợ đến trắng mặt, vội vàng hỏi han Thẩm Khước, cùng Thẩm Khước mặt Niếp Tuyết.
Ngụy Giai Minh đang mang thai, là cuối cùng chạy đến. Nàng kéo tay áo Thẩm Vân, : “Còn đang mang thai, tức giận đến .”
“Nô tỳ , !” Niếp Tuyết vội vàng . mặt của nàng sưng đỏ lên trong nháy mắt.
Niếp Tuyết đối với Thẩm Khước mà , căn bản là một nha bình thường.
Thẩm Khước kéo Niếp Tuyết và Tô Lăng Hạm đang mặt , Thẩm Vân, lạnh giọng : “Nếu chỗ nào đắc tội tỷ, tỷ cứ việc . Đừng cứ giấu ở trong lòng giận dỗi, mà căn bản vì !”
Thẩm Khước hiểu rõ từ khi nàng tổ chức tiệc sinh nhật năm đó, Thẩm Vân liền cố ý xa cách nàng. Thẩm Khước chủ động đến tìm nàng, đúng lúc khi đó xảy nhiều chuyện, Thẩm Khước cũng hỏi han. Hôm nay thấy nàng đến đây, trong lòng Thẩm Khước vốn còn chút vui sướng, ngờ rằng Thẩm Vân là tới tính sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-118.html.]
Rất .
Thẩm Khước cũng , Thẩm Vân rốt cuộc vì xa cách nàng, thậm chí cừu hận nàng!
“Hừ,” Thẩm Vân lạnh, “Ngươi đang giả bộ hồ đồ ? Làm chuyện với còn tiếp tục giả bộ hồ đồ ? Thẩm Khước! Trước đối xử với ngươi ? Khi ngươi mới trở về Thẩm gia khác đối xử với ngươi như thế nào?”
Ánh mắt của Thẩm Vân lượt về phía Thẩm Phi, Thẩm Lưu và Thẩm Ninh.
“Ngươi quên chuyện Thẩm Phi khi dễ ngươi, xa lánh ngươi, thậm chí nàng gả đến Lưu gia, đẩy ngươi nàng gả ?”
Sắc mặt Thẩm Phi đỏ lên, phẫn nộ Thẩm Vân, cả giận : “Ngươi những thứ gì! Châm ngòi ly gián ?”
Thẩm Vân để ý đến Thẩm Phi, tiếp tục : “Hay là ngươi quên Thẩm Ninh đẩy ngươi như thế nào, mắng ngươi như thế nào, lớn tiếng đuổi ngươi khỏi cửa như thế nào ?”
Thẩm Ninh lạnh lùng Thẩm Vân.
“Còn , Thẩm Lưu nàng từng giúp ngươi ? Cả ngày giả thanh cao, ai cũng cho rằng tính tình nàng quái gở dễ ở chung, thực tế thì ? Hừ, xử sự khéo léo nhất chính là nàng! Ai cũng giúp, ai cũng giao hảo, để cho khi khác nhớ tới nàng chỉ cảm thấy con nàng tồi.”
Thẩm Lưu liếc mắt Thẩm Vân, lười tranh cãi cùng nàng.
“Mà !” Thẩm Vân vỗ vỗ n.g.ự.c , “Khi ngươi lẻ loi hiu quạnh từ Túc Bắc trở về Ngạc Nam, chỉ đối với ngươi! Khi các nàng xa lánh ngươi giúp ngươi chuyện! Ta tặng lễ vật cho ngươi! Ta quan tâm ngươi ăn ngon ngủ ở , chủ ý cho ngươi, bồi ngươi chuyện! ngươi đối xử với như thế nào!”
Thẩm Khước hít sâu một , để bản bình tĩnh trở , nàng trầm giọng : “, khi ở Thẩm gia may mà Vân tỷ tỷ chiếu cố, Thẩm Khước vô cùng cảm kích. hiện giờ cũng rốt cuộc gì với tỷ?”
“Ngươi xem đây là thứ gì!” Thẩm Vân lấy một ly rượu nhỏ bé tinh xảo từ trong tay áo đưa cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước cẩn thận ly rượu trong tay. Ly sứ nhỏ bé tinh xảo, lật cái ly , liền thể thấy phía khắc một chữ “Khước” nho nhỏ. Có điều bộ cái đáy của ly rượu dính chút đất mềm kỳ quái. Thẩm Khước liền nhận ly rượu chính là đồ vật của Trầm Tiêu phủ, hơn nữa là khi nàng tổ chức tiệc sinh nhật mười lăm tuổi, Thích Giác cố ý sai .
Lúc hàng loạt vật kiện dùng trong tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Thẩm Khước đều điêu khắc một chữ “Khước” nhỏ, chính là để chúc mừng sinh nhật của Thẩm Khước, với ngụ ý cát lợi. Ly rượu tạo lúc . Chỉ điều những thứ đó đều cất khi tiệc sinh nhật của Thẩm Khước kết thúc, ngày thường cũng dùng , cái ly ở trong tay Thẩm Vân?
Thẩm Khước dùng ánh mắt nghi hoặc Thẩm Vân, hỏi: “Vân tỷ tỷ, tỷ đây là ý gì? Cái ly quả thực là đồ vật của Trầm Tiêu phủ, nhưng tại ở chỗ của tỷ?”
Thẩm Vân lạnh, : “Hắn đem thứ cất giấu suốt hai năm, cố ý dùng một tầng đất mềm chùi chữ “ Khước” ở phía , đó đặt ở thư phòng ngày ngày ! Đêm đêm ! Nhìn đến hai năm!”
“Hắn? Hắn là ai?” Thẩm Khước ngây ngốc, nàng căn bản hiểu lời của Thẩm Vân?
“Hừ, ngươi còn tiếp tục giả vờ ?” Ánh mắt của Thẩm Vân Thẩm Khước đều là cừu hận.
Thẩm Khước từng chút một phản ứng , thể khiến Thẩm Vân sinh xa cách với nàng, thậm chí còn tức giận đến như , cũng chỉ thể là Yên Đoạt.
“Tỷ là Yên nhị ca ca?” Thẩm Khước khiếp sợ Thẩm Vân.
“Tiếng ca ca ngươi gọi cũng thật thiết!” Thẩm Vân gắt gao chằm chằm Thẩm Khước, “Ngươi rốt cuộc chịu thừa nhận ?”
“Ta thừa nhận cái gì?” Thẩm Khước rơi trong khiếp sợ thoát , nàng cúi đầu ly rượu trong tay, nên lời tư vị trong lòng. Hoá mấy năm nay Thẩm Vân xa cách nàng, ghi hận nàng đều là vì Yên Đoạt?
Yên nhị ca ca.…
“Ta và Yên nhị ca ca chuyện gì cũng , tỷ đừng ngờ vực lung tung ?” Khiếp sợ qua , Thẩm Khước chút tức giận. Ai cũng khác vu oan, huống hồ là loại chuyện .
“Chuyện gì cũng ? Ngờ vực lung tung?” Thẩm Vân tiến lên một bước, “Nếu hai các ngươi chuyện gì cũng , lúc Trầm Tiêu phủ xảy chuyện, vì ngươi ở Yên gia? Khi đó ngươi mập mờ với Yên Đoạt ? Nghe là Yên Đoạt cứu ngươi một mạng, lúc chắc ngươi vì báo ân nên dâng hiến bản chứ?”
“Thẩm Vân! Ngươi chuyện chú ý chừng mực!” Thẩm Lưu trừng mắt nàng .
Thẩm Vân để ý tới Thẩm Lưu, càng để ý tới ánh mắt của những khác, tiếp tục : “Được, lúc đó và Yên Đoạt chút quan hệ gì, trách ngươi! khi sinh nhật mười lăm tuổi của ngươi ngươi hôn sự của và . Kết quả thì ? Ngươi trốn tránh tất cả lén gặp , lén lút trao nhận! Khi ngươi cực kỳ cao hứng cầm lấy đồ vật tặng , ngươi nghĩ tới và hôn ước !”
Thẩm Khước sức nghĩ nghĩ, nàng lén lút trao nhận với Yên Đoạt khi nào chứ? Những chuyện Thẩm Vân thật sự từng xảy ?
“Còn ! Trước ngày và thành hôn, còn tới ngươi! Thổ lộ tâm sự với ngươi! Ngươi còn đưa thuốc ngoại thương cho ! Nếu giấu để thuốc ngoại thương là ngươi đưa, cũng đem bình nhỏ và ly rượu cùng để dành !”
Thẩm Khước hít sâu một , còn suy nghĩ rõ ràng chuyện lén lút trao nhận, Thẩm Vân nện xuống cái danh “thổ lộ tâm sự” !
Tầm mắt của Thẩm Vân lướt qua Thẩm Khước, Thích Giác ở phía , trào phúng : “Thái Tử điện hạ, thê tử ngươi yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay thật sự đáng để ngươi như ? Yên Đoạt luôn mồm thích rượu của Trầm Tiêu phủ, nhưng khi cai rượu vẫn thường xuyên đến đây, rốt cuộc là vì ? Nghe Thái Tử điện hạ ơn với Yên gia, nhưng từng nghĩ đến con cháu Yên gia nhớ thương thê tử của ngươi!”
“Thẩm Vân! Ngươi đừng ở chỗ bậy!” Liên lụy đến Yên gia, Ngụy Giai Minh thể lấy tư thế dâu trưởng răn dạy Thẩm Vân.
Thẩm Khước xoay , lúc mới thấy Thích Giác và Thẩm Hưu đang ở phía bao nhiêu.
Thẩm Phi, Thẩm Lưu, Thẩm Ninh và Tô Lăng Hạm đều chút lo lắng. Không quan tâm sự thật , nhưng những lời để Thích Giác thật .
Hiện giờ trong lòng Thẩm Khước sông cuộn biển gầm, nàng rảnh lo lắng bây giờ trong lòng Thích Giác nghĩ thế nào.
“Thẩm Vân, cho ngươi . Niệm tình bây giờ ngươi là một thai phụ, động đến ngươi, điều ngươi nhất nên lập tức cút khi còn nhẫn nhịn !” Bàn tay rũ xuống bên của Thẩm Khước nắm thành quyền, nàng đang cố nén tức giận trong lòng.
“Sao, ngươi đang chột ?” Thẩm Vân về phía hai bước.
“Được , . Thẩm Vân, ngươi còn đang trong thời gian mang thai, đừng nóng nảy quá. Mau nguôi giận, đừng để bản thương.” Ngụy Giai Minh khuyên ngăn hai , nàng kéo cánh tay của Thẩm Vân, kéo nàng về phía . Có điều Thẩm Vân hiển nhiên bỏ qua như , nàng đẩy Ngụy Giai Minh , Ngụy Giai Minh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã về phía , may mắn Thẩm Lưu nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ nàng.
“Tỷ cũng đang thai, đừng đến phía nữa.” Thẩm Lưu cau mày, kéo Ngụy Giai Minh về phía .
Thẩm Vân tiến lên một bước về phía Thẩm Khước, lạnh : “Năm đó đối xử với ngươi thật lòng thật ý đổi lấy ngươi lấy oán trả ơn với ! Hết thảy những thứ ngươi hổ thẹn với ? Ngươi hổ thẹn với lương tâm của !”
Thẩm Khước trầm giọng : “Ta vốn hai năm nay ngươi cố ý trốn tránh , là vì cái . Có gì hiểu lầm thể bình tĩnh chuyện cởi bỏ khúc mắc ? Ngươi cần gì kìm nén trong lòng lâu như , hôm nay đến chỗ hổ nháo!”
“Vừa nháo? , chính là nháo! Ngươi cư nhiên còn hổ đây là hiểu lầm! Ngươi dám thề độc ngươi và Yên Đoạt bất cứ quan hệ gì ? Dùng con của ngươi thề!” Thẩm Vân cả giận . Đôi mắt nàng đỏ bừng, cảm xúc cả như đang bên bờ sụp đổ.
“Ta thể khẳng định mà Thẩm Khước từ đến nay từng chuyện gì với ngươi. Có điều cần thiết vì như ngươi mà thề độc, càng thể vì như ngươi mà dùng hài tử của để thề độc!”
“Nực ! Ngươi dám thề độc thì chính là chột ! Ngươi chính là mập mờ với Yên Đoạt! Thanh mai trúc mã? Hừ, , các ngươi lén lút yêu đương bao nhiêu , con của ngươi rốt cuộc là họ gì!” Đôi mắt của Thẩm Vân càng ngày càng đỏ, lời cũng càng ngày càng chắc chắn.
Thẩm Khước cưỡng chế tức giận trong lòng, trầm giọng : “Thẩm Vân! Vì hài tử trong bụng ngươi mà thu hồi những lời !”
“Ngươi còn hổ hài tử?” Trong mắt Thẩm Vân chứa một tầng nước mắt, “Hài tử đầu tiên của chính bởi vì ngươi mà giữ ngươi !”
“Nực ! Khi ngươi mang thai hài tử đầu tiên căn bản gặp qua ngươi. Ngươi là mơ thấy trong ác mộng, khiến hài tử doạ đến mất !” Thẩm Khước cảm thấy nàng nhịn cỗ tức giận trong lòng .
Thẩm Vân mím môi, chịu chuyện. Nàng chút nên lời! Lúc khi nàng mang thai hài tử đầu tiên, trùng hợp Thẩm Khước xảy chuyện, Yên Đoạt lo lắng theo Thẩm Hưu đến Trầm Tiêu phủ. Thẩm Vân tức đến thở liền động thai khí, bằng đứa bé cũng sẽ mất ! Càng đáng giận chính là, từ khi đứa bé mất , đại phu nàng sinh con sẽ dễ.
Lần dễ gì mới thai, nhưng khi nàng phát hiện đáy ly rượu khắc chữ “Khước”. Nàng trong cơn giận dữ, cỗ oán khí đọng nhiều năm xông lên, ngay đó cãi một trận với Yên Đoạt, liền động thai khí.
Bàn tay nàng run rẩy xoa lên bụng , cái thai của nàng giữ nữa ..…
Hiện giờ nàng thậm chí thể cảm nhận cơ thể của đang chảy máu!
“Thẩm Vân! Ngươi đến đây phát điên cái gì !” Yên Đoạt đen mặt xông .
Thẩm Vân cả kinh, ánh mắt nàng chút trốn tránh.
“A Khước, hôm nay nên đến đây náo loạn, càng nên những lời hợp quy củ.” Hốc mắt của Thẩm Vân nháy mắt tràn đầy nước mắt, nàng túm lấy tay Thẩm Khước, “A Khước, tha thứ cho . Muội thai cảm xúc dễ d.a.o động nhất, ..…”
“Ngươi buông !” Thẩm Khước chút ghét bỏ giật tay của , nhưng sức lực của Thẩm Vân lớn đến kinh .
“A… gì !” Thẩm Vân kinh hô một tiếng, cả ngã xuống bên ngoài hành lang.
Địa thế hành lang của Trầm Tiêu phủ so với bụi hoa ở hai bên cao hơn một chút, Thẩm Vân trực tiếp nghiêng , ngã xuống trong bụi hoa ở phía bên ngoài của hành lang.
Khi Yên Đoạt chạy tới, liền thấy Thẩm Vân đang thống khổ che bụng , cả cuộn tròn .
“Thẩm Vân!” Yên Đoạt sửng sốt, lửa giận đầy bụng đều tạm thời áp xuống. Chàng nhảy xuống, đỡ Thẩm Vân dậy, “Sao ? Rất đau ?”
Thẩm Vân lóc rúc trong lòng Yên Đoạt, “Ta chẳng qua chỉ với A Khước tâm ý của mấy năm nay, nhưng.….nhưng nàng cư nhiên bại hoại thanh danh của nàng, còn đẩy .…”
Chỉ mới một câu, Thẩm Vân như hoa lê đái vũ.
Thẩm Khước tay , cổ tay của nàng mới Thẩm Vân mạnh mẽ bắt lấy, vẫn còn chút đỏ.
Thẩm Khước vốn nghĩ đến Thẩm Vân sẽ chiêu , khí thể hùng hổ giống đàn bà đanh đá rống hơn nửa ngày chính là để chọc tức Thẩm Khước? Thẩm Khước rốt cuộc từ từ hiểu rõ, nàng nhảm nhiều như chính là để chờ Yên Đoạt đến. Không ngờ Thẩm Khước vẫn luôn kìm nén lửa giận tay với nàng, nàng thế nhưng trắng trợn diễn kịch.
Nữ nhân …... nàng cung tranh sủng luôn ?
Thẩm Vân rốt cuộc là gì?
Thẩm Khước thật sự nghĩ , ý tứ trong câu nàng với Yên Đoạt. Thẩm Khước ẩn ẩn thể đoán biểu hiện của Thẩm Vân ở mặt Yên Đoạt. Có điều một bên mà một bên giả vờ cao thượng. Vở diễn như , chính là để cảm động Yên Đoạt ?
Không đúng..…
“Đau…. đau quá…” Thẩm Vân ôm bụng, cong cả .
Máu đỏ tươi nhiễm một mảng lớn váy nàng.
“Mau! Mau thỉnh đại phu!” Ngụy Giai Minh vội vàng phân phó nha theo hầu hạ bên .
Thẩm Vân ngẩng đầu, vẻ mặt thảm thương Thẩm Khước, : “A Khước, cho dù thành kiến với như thế nào chăng nữa, thể đối với hài tử của như , nó còn sinh a! Sao thể tàn nhẫn như !”
Thẩm Khước còn chuyện, Thẩm Phi ở một bên bỗng nhiên lạnh, “Thẩm Vân, ngươi ? Loại diễn trò rách nát giá họa khác của ngươi, mười năm chơi chán .”
“Hừ, phỏng chừng là cảm thấy Thẩm gia truyền thống đẩy thai phụ!” Cả khuôn mặt của Thẩm Ninh đều đen , nàng vung tay áo giận dữ xoay .
“A Ninh?” Tô Lăng Hạm chút lo lắng gọi nàng.
“Ta về nhà !” Thẩm Ninh nhanh ngoài, một chút cũng đầu . Một màn , khiến nàng ghê tởm từ tận đáy lòng.
Ánh mắt của Yên Đoạt thẫm , chậm rãi buông tay Thẩm Vân .
Trên mặt Thẩm Vân còn treo đầy nước mắt, nàng thể tưởng tượng Yên Đoạt, run giọng : “Chàng cứ như buông ? Thê tử của ! Thê tử mang cốt nhục của ! Dưới loại tình huống ……” Thẩm Vân cúi đầu m.á.u đang ngừng nhỏ giọt mặt đất, “Cốt nhục của chúng thể sẽ giữ a Yên Đoạt!”
“Thẩm Vân, chúng hòa ly .” Yên Đoạt vô cùng bình tĩnh .
Thẩm Vân khiếp sợ , những khác cũng đều là vẻ mặt khiếp sợ. Ngay cả Thẩm Ninh mới bước ngoài vài bước cũng kinh ngạc dừng bước xoay Yên Đoạt.
“Chàng cái gì? Chàng nữa!” Cơ thể Thẩm Vân run rẩy, thanh âm của nàng cũng run rẩy.
“, thích Thẩm Khước. Rất nhiều năm thích, nhưng giữa chúng vốn như ngươi tưởng tượng. Ta thích nàng, đó là chuyện của , nàng thậm chí còn !”
Thẩm Khước kinh ngạc Yên Đoạt. Trước giờ nàng từng nghĩ rằng Yên Đoạt sẽ thích . Hơn nữa là chuyện nhiều năm về ?
Thẩm Vân chịu đựng đau đớn trong bụng, nàng ngơ ngác Yên Đoạt, vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Khước ở một bên. Trong lòng nàng “lộp bộp” một tiếng, chẳng lẽ thật sự là Yên Đoạt đơn phương thích Thẩm Khước, mà Thẩm Khước hề một chút gì?
Ngụy Giai Minh là đầu tiên phản ứng , nàng vội vàng hoà giải: “Hiểu lầm tháo bỏ là , ! Yên Đoạt, mau đỡ Thẩm Vân nghỉ ngơi, đại phu sắp đến .”
Ngụy Giai Minh bước đến đỡ Thẩm Vân, Thẩm Vân chịu , nàng chằm chằm Yên Đoạt, gằn từng chữ một : “Ngươi hoà ly?”
“.” Vẻ mặt Yên Đoạt kiên quyết, “Ta từng cố gắng tâm ý đối với ngươi, nhưng thật sự thấu tâm của ngươi. Ta tìm Tô đại phu, cái thai của ngươi giữ . Mà hôm nay ngươi đến Trầm Tiêu phủ, mục đích chủ yếu chính là mượn tay Thẩm Khước, giả vờ cẩn thận mà sảy thai.”
Sắc mặt Thẩm Vân trắng bệch, cả ánh nắng gay gắt của Ngạc Nam lạnh đến thấu xương.
“Hòa ly .”
Đôi mắt chứa một tầng nước mắt của Thẩm Vân gắt gao chằm chằm Yên Đoạt, thẳng đến khi khuôn mặt của Yên Đoạt dần dần mơ hồ. Đau đớn trong bụng cũng càng ngày càng mơ hồ, m.á.u tươi sắp thấm ướt hai chân của Thẩm Vân, Thẩm Vân dần dần mất ý thức, cả ngã về phía .
“Thẩm Vân!” Ngụy Giai Minh vội vàng đỡ lấy nàng.
Lúc đại phu cũng tới, Ngụy Giai Minh sai mấy nha hỗ trợ nâng Thẩm Vân đến trong lương đình gần đó.
Yên Đoạt đuổi theo, cuộc sống hai năm với Thẩm Vân, trừ bỏ giày vò lẫn thì còn gì khác. Chàng chậm rãi xổm xuống, nhặt ly rượu đất lên, nhẹ nhàng vuốt ve chữ “Khước” ở đáy.
Thẩm Khước cũng chạy đến lương đình xem tình hình của Thẩm Vân, nàng tại chỗ nhíu mày, ánh mắt chút phức tạp Yên Đoạt.
Thích Giác và Thẩm Hưu vẫn luôn ở phía xa gì, đặc biệt là Thích Giác, vẻ mặt của thập phần bình tĩnh. Không ít lén thần sắc của Thích Giác, cảm xúc hiện giờ của .
Thẩm Hưu thoáng qua sắc mặt của Thích Giác, vội vàng qua vỗ vỗ vai Yên Đoạt, đó đưa lưng về phía Thẩm Khước và Thích Giác, thấp giọng tức giận bên tai Yên Đoạt: “Ngươi bậy gì đó!”
“Ta bậy.” Yên Đoạt lẳng lặng đẩy tay Thẩm Hưu , vòng qua đến mặt Thẩm Khước.
“Cái ly còn thể giữ ?” Yên Đoạt mắt Thẩm Khước, thoải mái hào phóng.
Thẩm Khước do dự trong chốc lát, nàng ngẩng đầu đôi mắt sạch sẽ trong suốt của Yên Đoạt, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ. Nàng : “Yên nhị ca ca, đương nhiên là thể.”
Yên Đoạt mím môi một lát, ngón cái dùng sức vuốt ve chữ “Khước” đáy ly.
Lúc Yên Đoạt mới qua Thích Giác vẫn luôn ở phía xa, một tay gác phía đang sang nơi .
Yên Đoạt qua, chút do dự : “Chỉ là tưởng niệm mà thôi.”