Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:36:12
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong biển lửa ngút trời, Thích Giác ôm lấy Thẩm Khước lặng lẽ ở đó. Tất cả những lời an ủi bỗng chốc biến thành dư thừa, Thích Giác chỉ vỗ nhẹ sống lưng vì và đau xót mà run rẩy của Thẩm Khước.
“Con nhớ , nhớ tất cả ! Là bà đem con giả trang thành bộ dáng của ca ca lừa đến trong phòng. Lúc, lúc cháy bà ở bên ngoài, lúc con gọi bà nhưng bà những cứu con, ngược còn vội vàng chạy xa.” Thẩm Khước gắt gao túm lấy vạt áo n.g.ự.c của Thích Giác, thành tiếng: “Con, con ….. dối! Đều là sự thật, tin con…..”
“Được, tin con.” Trong mắt Thích Giác là một mảnh đau lòng.
“Tiên sinh, thật sự tin A Khước ?” Thẩm Khước ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ Thích Giác.
“Ta tin.” Thích Giác đáp.
Thật Thích Giác tin tưởng, mà là . Cũng chính vì trận cháy đó là do Hà thị phóng, Thích Giác mới đặc biệt dốc lòng yêu thương chăm sóc Thẩm Khước như . Nếu dựa tính cách lạnh nhạt của Thích Giác thể thu nhận một khí nữ, cố gắng hết sức nuôi nàng ở bên cạnh, đặt ở trong lòng bàn tay như thế.
Năm đó chỉ vì tiếng thút thít của Thẩm Khước, tiếng khiến Thích Giác trong nháy mắt như trở về năm năm tuổi đó. Hai mắt chảy máu, quỳ mặt đất mà . phụ của chỉ tuỳ ý vung tay, đuổi . Nếu như năm đó Trấn Quảng Vương kịp thời vì mà tìm thái y, mắt của thể mù? Nàng và vốn dĩ chính là cùng một loại , đều chính của vứt bỏ, thậm chí còn họ bức hại.
Thích Giác đặt Thẩm Khước trong lòng bàn tay, ngày đêm chăm sóc, vết thương của nàng từng chút một lên, nàng từng chút một lớn lên, là một loại bồi thường đối với bản Thích Giác chứ?
“A Khước,” Thích Giác nhắm mắt, lúc mở mắt nữa trong mắt là một mảnh trong suốt, : “Không con vẫn luôn mắt của mà mù ?”
Thẩm Khước ngẩng mặt con ngươi đen như mực của Thích Giác, ngây . Nàng mắt của bẩm sinh mù, nhưng bao giờ với nàng rốt cuộc tại mù. Lúc nhỏ nàng tò mò hỏi Ngư Đồng, hỏi Vương quản gia, hỏi Huyền. bọn họ đều ngoại lệ lắc đầu với nàng, còn với nàng: Tiên sinh để ý khác mù, nhưng để ý khác hỏi vì mù. Dần dà, Thẩm Khước còn tiếp tục hỏi nữa.
“Là chính hai ca ca ruột của đè mặt đất, tự tay bôi phấn độc trong mắt .” Ngữ khí của Thích Giác bình thường, giống như kể một câu chuyện nhỏ mấy quan trọng của khác.
Thẩm Khước kinh hô một tiếng, lập tức dùng tay che miệng .
“Lúc nhỏ rắn độc giường, trong đồ ăn giòi bọ, nhốt trong nhà giam chó hoang, khi lớn lên ám sát, hạ độc, hãm hại….đầy đủ loại mưu mô, mười sáu năm nay, bọn họ tay với tổng cộng một trăm ba mươi mốt .” Thích Giác thậm chí khẽ một tiếng, : “Mà những thứ đều xuất phát từ chính trưởng ruột của , kế mẫu của , còn phụ ngầm đồng ý .”
“Tiên sinh….” Thẩm Khước nỉ non một tiếng, nàng mấp máy miệng, phát hiện ngoài việc liên tục gọi “” , cũng nổi lời nào khác.Nàng vươn cánh tay trắng nõn gắt gao ôm chặt cổ của Thích Giác, hoá của nàng cũng trải qua những thứ như . Nàng luôn cho rằng của nàng là mỹ nhất trong thiên hạ, ai thể hại một phân một cắc nào. Vậy mà của nàng cư nhiên cũng trải qua những ngày ức h.i.ế.p như ? Nước mắt ở khoé mắt rơi xuống, vì bản , mà là vì của nàng.
“Ngốc, đừng .” Thích Giác thu d.a.o động cực nhỏ trong mắt, biến thành Trầm Tiêu Quân vân đạm phong khinh .
“Thiên hạ nhiều vốn đối xử chính đáng, bọn họ chịu khổ cực, bọn họ cảm thấy bản là hạnh phúc nhất thiên hạ. Bọn họ cho rằng tất cả đều nợ , cho nên tự sa ngã, cảm thấy đau buồn. như thì tác dụng gì chứ? Ngoài việc khiến kẻ thù nhanh chóng thấy là kẻ vô dụng .” Thanh âm của Thích Giác rét lạnh, ôn nhu biến mất bộ.
“Con, con tự sa ngã, con, con sẽ trở nên ngày càng dũng cảm….khiến khác năng lực tiếp tục hại con!” Thẩm Khước chút bất an , lúc đến cuối cùng, trong đôi mắt đầy ắp sương mù của nàng xuất hiện ánh kiên định.
“Vậy chứng minh cho xem.” Thích Giác đẩy Thẩm Khước từ trong lòng , “A Khước con , nếu như con mở mắt tìm đường , hôm nay hai chúng đều sẽ c.h.ế.t ở đây, trận cháy thiêu chết.”
“Không…..con, con dám ….” Thẩm Khước gắt gao nắm lấy vạt áo của Thích Giác. Lửa nóng bốn phía khiến nàng sợ hãi, nàng chỉ dựa gần , trốn mãi trong lòng .
Một thanh xà ngang thiêu cháy từ trần nhà rơi xuống, nện xuống đầu vai của Thích Giác.
“Tiên sinh!” Thẩm Khước kinh hô một tiếng, nàng vô ý thức chui trong lòng Thích Giác, gắt gao nhắm mắt, trốn trong lòng dám .
Thích Giác giống như ngày thường ôm lấy nàng.
Hơi thở xung quanh đều là mùi thịt thiêu cháy, loại mùi Thẩm Khước quá quen thuộc! Nàng run rẩy mở mắt , chỉ thấy vải vóc ở vai Thích Giác cháy, lửa đang cháy quanh nửa cánh tay của !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-29.html.]
“Không! Tiên sinh vì tránh !” Thẩm Khước vươn hai tay phủi ngọn lửa Thích Giác, nhiệt độ nóng rực của lửa phỏng tay nàng, nhưng nàng chỉ cắn răng, tiếp tục trốn nữa. Nàng chỉ cố hết sức dập tắt ngọn lửa cánh tay Thích Giác.
“Bởi vì, thấy.” Thích Giác khổ.
Thẩm Khước ngây , nàng chịu đựng trái tim đang đập thình thịch, ngẩng đầu bốn phía xung quanh mới ngọn lửa lớn đến chừng nào, nơi nàng và Thích Giác cũng nhanh sẽ ngọn lửa nuốt chửng. Nàng cánh tay thương của Thích Giác, dứt khoát nắm lấy tay .
Nàng : “Tiên sinh, A Khước dẫn ngoài!”
“Được.” Mặt mày Thích Giác tràn ngập ôn nhu, tuỳ ý để Thẩm Khước dẫn về đằng . Bàn tay khác của ở lưng, một ám hiệu “ cần lo lắng” với Huyền đang ẩn trong bóng tối.
Lúc Hà thị đến Chiết Tranh viện, lửa lớn ngút trời, gần như liệt mặt đất, sắc mặt của bà cực kỳ nhợt nhạt khó coi.
“Phu nhân! Người mau lên! Tam cô nương nhất định sẽ xảy chuyện gì!” Tô ma ma chạy đến, nửa nâng nửa kéo Hà thị dậy, liều mạng nháy mắt hiệu cho bà.
“Làm đột nhiên cháy như !” Thẩm Nhân khiển trách hạ nhân của Chiết Tranh viện.
“Cô nương, mấy ngày cô nương sợ hàn, trong phòng đốt một ít bếp than. Buổi trưa cô nương chút mệt mỏi, ngủ một lát, cho bọn nô tì canh giữ, ai ngờ bếp than trong phòng cô nương cháy lên….” Hồng Nê . Hạ nhân của Chiết Tranh viện quỳ đất, sắc mặt Niếp Tuyết trắng bệch, nàng và gia đinh cùng đem từng chậu nước hắt lửa lớn.
“Thẩm Khước!” Thẩm Hưu vốn dĩ đang ở bên ngoài uống với Yên nhị tin liền gấp rút chạy về, lửa lớn mắt, cơ hồ nghĩ ngợi liền cướp một chậu nước từ trong tay gia đinh, dội chậu nước lên cả , đó vọt biển lửa cứu .
“A Hưu! Con !” Hà thị vốn vô lực dựa Tô ma ma đột nhiên hô lớn, bà xông lên kéo Thẩm Hưu .
Hà thị kêu lớn: “Con của , con thấy lửa lớn như ! Con thể đó!”
Mặt Thẩm Hưu trắng bệch, liên tục gào lên: “A Khước ở bên trong! A Khước ở bên trong!”
Thẩm Hưu giống như con trâu thoát khỏi kiềm chế của Hà thị, bà hốt hoảng, gọi lớn: “Con là con! Thẩm Khước là Thẩm Khước! Mạng của nó thể so sánh với con!”
“Buông tay!” Trong nháy mắt Thẩm Hưu bình tĩnh , đầu lạnh như băng mà chằm chằm Hà thị, ánh mắt đó lạnh như lưỡi dao.
Hà thị cả kinh, trong lòng buồn bã. Con trai của bà mà dùng loại ánh mắt cừu hận bà! Lúc bà thất thần, Thẩm Hưu lên phía vài bước.
“Không!” Hà thị hô to một tiếng, xông lên ôm lấy eo của Thẩm Hưu, “Con thể xảy chuyện! Ta tuyệt đối thể để con chịu một chút thương tổn nào!”
Bà hô lên với đám hạ nhân: “Các ngươi còn ngây đó gì! Còn nhanh ngăn đại thiếu gia ! Nếu như A Hưu của xảy chuyện gì, sẽ lấy mạng của các ngươi!”
Một đám gia đinh và nô tì bỏ thùng nước, chậu nước, xông đến bao quanh Thẩm Hưu.
Thẩm Hưu gấp đến mòng, tức giận hô: “Các ngươi đều ngăn gì! Nhanh dập lửa! Dập lửa!”
“Tiên sinh! Chúng sắp ngoài !” Thẩm Khước thấy cửa lớn ngay mắt mà vui mừng, hoá lửa cũng đáng sợ như ! Nàng đầu Thích Giác, vẻ mặt tranh công.
Cửa gỗ cháy rụi đổ ập xuống, hướng đến phương hướng của Thẩm Khước.
“Cẩn thận!” Thích Giác kéo cả Thẩm Khước đến trong lòng bảo vệ.