Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-10-22 06:47:32
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô gia.
Xảy chuyện , vẻ mặt mỗi ở Tô gia đều u sầu. Đại nữ nhi thì thanh danh khắc phu, nhưng tiểu nữ nhi cũng trải qua chuyện ngoài ý như . Trên thực tế, việc Tô Lăng Hạm mặt quả thực còn nghiêm trọng hơn tỷ tỷ của nàng.
Vốn tưởng rằng Tô Lăng Hạm hôn ước với Thẩm Hưu, bây giờ tìm nhà chồng khác thì hạ thấp điều kiện xuống. ngờ rằng xảy chuyện , cái liền chỉ là chuyện hạ thấp điều kiện nữa.
“Lão gia, Hạm Hạm bây giờ….” Tô phu nhân xong rơi nước mắt.
“Vận năm nay thật may mắn!” Tô gia lão gia cũng thở ngắn than dài, “Hạm Hạm thế nào ? Đã nghỉ ngơi ? Có hoảng sợ ?”
Tô phu nhân lau nước mắt, thấp giọng : “Tắm rửa sạch sẽ , nó xuống, nhưng cũng ngủ, còn co trong góc tường lén …. Tính tình của nó ông , từ nhỏ chịu chút uỷ khuất nào. Chuyện ngày hôm nay, cứ một mực khuyên bảo cũng vô dụng, để nó tự nghĩ thông.”
Tô gia lão gia gật gật đầu, : “Aiz, để nó . Khóc sẽ hơn là nghẹn ở trong lòng.”
Tô phu nhân do dự : “Chuyện hôm nay đúng lúc gặp Thẩm gia đại công tử…. hôn sự của hai nhà….”
“Hừ!” Tô gia lão gia hừ lạnh một tiếng, “Đó chính là một vô pháp vô thiên, Hạm Hạm nhà chúng gả cho nó, chừng chịu uỷ khuất đó!”
“……hôn sự của Hạm Hạm chúng càng kéo dài càng sẽ càng xảy chuyện! Không thể để đến cuối cùng gả nàng đến nơi xa!”
“Nói ! Nói !” Tô gia lão gia phất phất tay, hiển nhiên vẫn vì chuyện Thẩm Hưu rống lên với ông mà tức giận.
Tô gia đang lo lắng, nhưng ngờ ngày thứ hai Thẩm gia đến đề hôn.
Tô phu nhân kinh hỉ! Sắc mặt của Tô lão gia cũng hoà hoãn hơn chút.
Ý tứ của Thẩm gia là nhanh chóng thành hôn, dáng vẻ đó giống như đưa Tô Lăng Hạm ngay lập tức. Tô lão gia thấy Thẩm Hưu đang ở đó liền chút tự nhiên. Sau khi hai nhà thương lượng xong, chọn một ngày lành gần đây. Tính tính, cũng chính là mười ngày .
Người hai nhà thương lượng những chuyện vụn vặt khi thành hôn, Thẩm Hưu ở bên cạnh sớm còn kiên nhẫn bỗng nhiên lên tiếng: “Tô Lăng Hạm ở , gặp nàng!”
Nụ mặt Hà thị chút cứng đờ, bà kéo kéo tay áo của Thẩm Hưu.
Tô phu nhân vội vàng hoà giải, sai Khả Tường dẫn Thẩm Hưu tìm Tô Lăng Hạm. Tuy cứ như hậu viện chút phù hợp với thể thống, nhưng Tô phu nhân thực sự lo lắng hôn sự biến đổi. Huống hồ tính tình của Thẩm Hưu….
Phỏng chừng bọn họ cự tuyệt , cũng sẽ tự xông tìm thôi….
Tô Lăng Hạm từ sáng sớm Thẩm gia đến đề hôn, nàng ở chân giường, ôm đầu gối ngây ngốc.
“Cô nương! Mau thu thập một chút, Cô gia đến đây ! Phi, là Cô gia tương lai!” Khả Vi vội vàng tiến , lúc nàng bước còn chút khập khiễng.
Trước đó Khả Vi vì bảo vệ Tô Lăng Hạm, tên thổ phỉ đá một cái. Đến hiện giờ bụng vẫn còn xanh tím một mảng, mắt cá chân cũng chút trẹo.
“Cái gì? Hắn, thể đến đây!” Tô Lăng Hạm luống cuống .
Sáng nay khi nàng ngủ dậy mới rửa mặt, ngay cả tóc cũng chải tiếp tục dựa bên giường. Y phục mặc cũng là áo trong màu trắng mặc khi ngủ, thể gặp , huống hồ là nam nhân!
“Ngươi….ngươi ngăn !” Tô Lăng Hạm để hai chân trần nhảy xuống giường tự chạy đến tủ đồ tìm y phục để , đó đơn giản chải đầu tóc.
Nàng trong gương, sắc mặt thập phần nhợt nhạt, thể gặp khách? Nàng bôi chút phấn, Thẩm Hưu tiến trong sân.
Tô Lăng Hạm sửng sốt, vội vàng đến chốt cửa , đó dựa cửa, : “Ngươi, ngươi đến đây!”
“Mở cửa, để một lát.” Thẩm Hưu ở bên ngoài .
Trong lòng Tô Lăng Hạm “thình thịch”, “thình thịch” nhảy, nàng gắt gao đè cửa chịu mở . Nàng miễn cưỡng đè xuống tâm tình căng thẳng, : “Khuê phòng của nữ nhi thể tuỳ tiện . Thẩm, Thẩm công tử chuyện gì thì bên ngoài .”
“Mở cửa! Mở cửa!” Thẩm Hưu về phía hai bước, gõ gõ cửa.
Cánh cửa Thẩm Hưu gõ đến lung lay, khiến cả Tô Lăng Hạm dựa cửa cũng lung lay theo. Nàng vội vàng : “Hiện giờ thực sự là tiện gặp ngươi. Không thì…. thì ngươi đến khách phòng chờ ….”
Thẩm Hưu chút kiên nhẫn : “Ta chỉ ngươi một cái thôi, xem ngươi đỡ hơn ! Đừng về nhà luẩn quẩn đòi sống đòi chết!”
Tô Lăng Hạm sửng sốt, nghĩ đến mục đích Thẩm Hưu đến đây cư nhiên là vì cái ….
Nàng cúi đầu cắn cắn môi, nhẹ giọng : “Không ngươi thấy chuyện ? Đủ để chứng minh đang ….”
Thẩm Hưu nghĩ nghĩ, quả thực lý.
“A, ! Ngươi cứ yên tâm mà đợi, đừng suy nghĩ lung tung. Qua vài ngày nữa sẽ đến cưới ngươi nha!” Thẩm Hưu ở bên ngoài .
Đầu của Tô Lăng Hạm cúi càng thấp hơn, mặt cực kỳ đỏ.
Khả Vi và Khả Tường ở bên ngoài đều lời của vị Cô gia tương lai cho đỏ mặt.
Thẩm Hưu hồn nhiên bất giác, thêm câu: “Vậy đây!”
Sau đó quả thực về phía tiền viện.
Nghe tiếng bước chân của xa, Tô Lăng Hạm mới thở phào một , thấy tiếng Thẩm Hưu !
“Không ! Ta yên tâm, ngươi cứ mở cửa để một cái xem thế nào!” Thẩm Hưu ở ngoài cửa .
Khả Vi và Khả Tường liếc mắt , đều khiếp sợ nên thế nào mới !
Tô Lăng Hạm cúi đầu dựa cửa, lên tiếng.
Thẩm Hưu cũng chịu , cứ chờ ở bên ngoài.
Qua một lúc lâu, Tô Lăng Hạm mới mở hé cửa . Nàng nhẹ nhàng : “Được , ngươi qua , nhanh !”
Thẩm Hưu lập tức đen mặt, dùng một tay đẩy cửa , nổi giận đùng đùng : “Này ngủ cả đêm ? Sao gầy một vòng ! Tô gia mấy ăn đủ no ?”
Tô Lăng Hạm giọng điệu của hô lên, liền tự chủ rụt rụt vai, lùi về phía hai bước.
Tô Lăng Hạm vốn dĩ lớn lên yếu đuối mảnh mai, làn da đặc biệt trắng nõn. Hôm nay quả thực là tiều tuỵ hơn chút, nhưng gầy một vòng thực sự là quá !
Thẩm Hưu chất vấn Khả Vi và Khả Tường: “Tô gia đối đãi khắt khe với chủ tử các ngươi ?”
Hai tiểu nha vội vàng lắc đầu.
Khả Tường nghĩ nghĩ, gấp gáp : “Là cô nương nhà chúng từ buổi tối hôm qua trở về khẩu vị liền chẳng gì, chịu ăn uống! Phòng bếp đều nấu thức ăn ngon, chỉ đợi ý của cô nương thôi. Nô tì sẽ phân phó phòng bếp bưng lên ngay lập tức!”
Khả Tường nháy mắt hiệu với Khả Vi, đó liền chạy về phía phòng bếp.
Tô Lăng Hạm nhíu nhíu mày, Khả Tường thể tự chủ trương chứ! Nàng thật sự ăn gì cả. Nàng ngẩng đầu, chút nhút nhát thoáng qua Thẩm Hưu, phát hiện Thẩm Hưu đang quang minh chính đại mà nàng, nàng vội vàng dời tầm mắt, bên tai đỏ lên.
Thẩm Hưu trực tiếp khuê phòng của Tô Lăng Hạm, tuỳ tiện xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Lăng Hạm và Khả Vi. Chàng cau mày : “Nha của ngươi đều sẽ chiêu đãi khách nhân ?”
Tô Lăng Hạm lùi về phía một bước, phân phó Khả Vi bưng và trái cây lên.
Mà bản nàng cứ nhút nhát ở một bên như , dáng vẻ của chủ nhân một chút nào.
“Ta thể ăn ngươi ?” Thẩm Hưu chút bất đắc dĩ .
Cũng vì cố ý thả chậm ngữ khí, là vì chuyện trong chốc lát . Tô Lăng Hạm từ từ còn sợ như nữa. Nàng ngẩng đầu Thẩm Hưu, đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Thẩm Hưu dùng ánh mắt hiệu cho nàng xuống. Tô Lăng Hạm liền xuống ở chỗ cách Thẩm Hưu xa nhất.
Khả Tường dẫn theo vài tiểu nha bưng đồ ăn lên.
Tô Lăng Hạm lấy hết dũng khí hỏi: “Thẩm, Thẩm công tử ăn gì ?”
Thẩm Hưu kì quái thoáng qua nàng, : “Nửa buổi sáng thời gian dùng bữa, ngươi bữa nào?”
Tô Lăng Hạm lỡ lời, vội vàng cúi đầu bắt đầu dùng bữa. Thẩm Hưu ở bên cạnh, nàng ngay cả đang ăn cái gì cũng đều , chỉ một mực đưa trong miệng.
Thẩm Hưu nữa, bỗng nhiên dậy, bưng một cái đĩa nhỏ, cả bàn đều là thức ăn chay, bất mãn : “Sao ngay cả một món mặn cũng !”
Khả Tường ở bên cạnh vội vàng thêm một câu: “Bình thường cô nương chúng ăn đồ chay tương đối nhiều hơn chút…”
“Vậy ! Đã gầy thành cái dạng gì !” Thẩm Hưu , miễn cưỡng phát hiện một dĩa tổ yến bàn, chọn trứng cút ở trong một đĩa đồ ăn hết. Sau đó đưa đến mặt Tô Lăng Hạm, : “Đừng giống như con thỏ chỉ ăn rau, ăn hết những thứ !”
Tô Lăng Hạm ngây ngốc dĩa trứng cút đầy ắp ở mặt. Tổ yến là Tô phu nhân đặc biệt thêm cho nàng, để nàng bồi bổ thể, ngày thường nàng cũng chỉ ăn hai miếng mà thôi. Mà trứng cút, nàng ăn, chỉ ăn những món rau mà thôi….
Tô Lăng Hạm giương mắt lén Thẩm Hưu, Thẩm Hưu lạnh mặt, biểu tình đó tựa như nếu nàng ăn hết những thứ , sẽ lập tức tay đánh !
Hai vai Tô Lăng Hạm run lên, vội vàng cúi đầu ăn từng miếng một.
Lúc Thẩm Hưu mới hài lòng.
Tô Lăng Hạm thực sự quá căng thẳng, lúc ăn để ý liền nghẹn trứng cút, cầm khăn tay che miệng ho lên ngừng.
Khả Tường và Khả Vi vội vàng đ.ấ.m lưng thuận khí, đưa nước ấm đến.
Thẩm Hưu ở một bên ngừng nhíu mày, rõ, một lớn như mới ăn một tí cơm thể nghẹn! Thật là phiền phức! Chàng nghĩ như , liền nhịn cách nghĩ của .
Khả Vi thực sự nữa, vị Cô gia tương lai còn lưu ở đây, cô nương nhà bọn họ chừng sẽ xảy chuyện mất! Nàng vội vàng đổi thành vẻ mặt tươi , : “Thẩm công tử, thực sự là vì đang ở đây đó….”
Thẩm Hưu sửng sốt, hiển nhiên nghĩ tới là nguyên nhân .
Chàng nhíu nhíu mày, Tô Lăng Hạm : “Vậy khi ngươi gả cho ngày ngày gặp há chẳng ngày ngày đều nghẹn ?”
Tô Lăng Hạm cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, nàng hít sâu một , xoay Thẩm Hưu, : “Thẩm công tử, tuy rằng hai chúng hôn ước, nhưng chung quy vẫn thành , ở đây là Tô gia Thẩm gia. Vẫn là mời Thẩm công tử sớm chút đến phía chuyện, ở đây suy cho cùng là khuê phòng của . Thẩm công tử để ý, nhưng để ý.”
Tuy rằng mặt Tô Lăng Hạm vẫn ửng đỏ như cũ, nhưng thêm chút ý tứ tức giận.
Thẩm Hưu ngờ tiểu cô nương thế nhưng mạc danh kì diệu tức giận . Vẫn thành ? Ngày đó quan trọng như ? Dù sớm muộn gì cũng là của . Có điều thấy bộ dáng của Tô Lăng Hạm chút tức giận, liền nguôi giận, : “Được , !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-79.html.]
“Không tiễn.” Tô Lăng Hạm nghiêng đầu, Thẩm Hưu.
Thẩm Hưu đến cửa đầu, dặn dò: “Ta đây, chín ngày ngươi chú ý ăn cơm, ăn nhiều thịt chút!”
Tô Lăng Hạm chuyện.
Thẩm Hưu liền ở cửa .
Tô Lăng Hạm thật sự còn cách nào khác, đành gật gật đầu. Thẩm Hưu mới chịu .
Đợi Thẩm Hưu , Tô Lăng Hạm trực tiếp lao lên giường. Trong lòng loạn thành một đống!
Bộ dáng của gì chút gì gọi là thế gia công tử? Trước đây đây là một công tử bột xằng bậy, nhưng…. loại công tử bột phó.ng đãng như trong tưởng tượng của nàng ….
Thực sự chính là một tên lưu manh! Thổ phỉ! Vô !
Tô Lăng Hạm kéo chăn che cả , chỉ để bản ngủ , ngủ thì sẽ suy nghĩ lung tung nữa! nàng ăn quá nhiều trứng cút, dày thật sự căng, đành dậy, ở trong phòng, từ từ tiêu thực.
Đợi của Thẩm gia , khi Tô phu nhân đến thăm nàng, nàng đóng cửa gặp. Ngay cả tỷ tỷ nàng đến tìm nàng, cũng nàng sai nha ngăn . Tô phu nhân lắc lắc đầu, cũng nhân duyên là đúng sai.
Trầm Tiêu phủ.
Vương quản gia chút thôi.
Ngư Đồng ở một bên nữa, tiến lên phía hai bước đến bên cạnh Thích Giác, : “Từ khi A Khước tiếp nhận bộ việc buôn bán của Trầm Tiêu phủ, quá năm ngày, tổng thu giảm một chút so với khi.”
Thích Giác đang bên cửa sổ cắt tỉa cành lá cho một chậu chuối tây trong hoa phòng. Nghe , chỉ tuỳ ý hỏi: “Hụt ?”
“Đương nhiên lỗ vốn, chỉ là thu nhiều như khi.” Vương quản gia vội .
“Ừm.” Thích Giác gật gật đầu, tiếp tục tỉa cành cho chậu chuối tây. Lá của cây chuối tây đó sự cắt tỉa của Thích Giác, dần dần trở nên càng lúc càng sạch gọn.
Vương quản gia do dự lâu, cuối cùng : “Theo như bộ sổ sách, quả thực lỗ vốn, hơn nữa lợi ích thu so với khi cũng tương đồng, chỉ là giảm một chút. ….”
“ ngươi sợ bao lâu nữa gia nghiệp của Tiêu gia sẽ A Khước bại sạch.” Thích Giác cuối cùng cũng hài lòng với tạo hình của chậu chuối tây, xoay Vương quản gia.
Thích Giác : “Sau chuyện buôn bán nghi hoặc gì thì trực tiếp hỏi A Khước, ngươi thể chủ ý, cũng thể trầm mặc, nhưng chỉ cần nhớ kĩ một điều.”
Vương quản gia liền vảnh tai lắng .
“Hết thảy đều theo nàng.”
“Đây….” Vương quản gia ngẩng đầu, thấy ánh mắt của Thích Giác liền sửng sốt một lát, đó ông khom lưng, biểu thị nhớ rõ. Nguyên một bụng những lời khuyên ngăn ngay cả một câu cũng , Thích Giác là sẽ ý kiến của khác.
Thích Giác thoáng qua ông, chút bất đắc dĩ : “Yên tâm . Người do một tay dạy bảo, sẽ yếu kém.”
Vương quản gia gật đầu liên tục, thêm gì khác.
Khi Thích Giác về đến trong phòng, liền thấy Thẩm Khước sấp bàn ôm sổ sách ngủ, thậm chí còn nước miếng từ khoé miệng nàng chảy , rơi xuống giấy tờ ở bàn.
Thích Giác nhíu mày, kéo một cái ghế xuống bên cạnh Thẩm Khước, nhẹ nhàng đỡ nàng trong lòng, chút ghét bỏ dùng khăn tay lau nước miếng bên khoé miệng cho nàng. Sau đó phát hiện một bên mặt dán bàn của Thẩm Khước dính một mảng mực nước lớn. Chàng giương mắt mặt bàn một chút, nghĩ tới nàng đang xem sổ sách, xem xem liền mệt mỏi đến ngủ gật , khi nàng ngủ say trong tay lẽ đang cầm bút, cho nên liền bẩn khuôn mặt nàng.
Thẩm Khước mơ mơ hồ hồ mở mắt , đập mắt chính là sườn mặt nhíu mày của Thích Giác. Nàng híp mắt, , nỉ non: “Tiên sinh, trở về ?”
Nàng ngáp một cái, chút kiệt sức chui trong lòng Thích Giác. Động tác càng quen thuộc mà đá giày, đem đôi chân nhỏ bé tinh xảo đặt xuống mặt giày của Thích Giác.
Thích Giác thoáng qua bàn chân trống trơn của Thẩm Khước, cư nhiên mặc tất.
Thích Giác chút bất đắc dĩ bế nàng dậy, ôm nàng phòng tắm. Khi Thích Giác cởi y phục cho Thẩm Khước, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt thoáng qua, thấy là Thích Giác, nhắm mắt , tuỳ tiện để .
khi nàng cảm giác tiến trong hồ nước, nàng liền rầm rì hai tiếng, ghé trong n.g.ự.c Thích Giác, mềm như bông : “Không , ở trong nước ….”
Thích Giác lập tức tiếng, nhéo nhéo chóp mũi của Thẩm Khước, hỏi: “Không ở trong nước gì?”
“Ai ya! Tiên sinh rõ ràng đang cái gì!” Thẩm Khước vẫn nhắm mắt như cũ, nàng thật sự quá buồn ngủ.
Lòng bàn tay của Thích Giác vốc một ít nước lên mặt của Thẩm Khước, Thẩm Khước né tránh, vươn tay gãi mặt, mực nước màu đen bẩn đầu ngón tay của nàng.
“Đừng lộn xộn, chỉ tắm rửa sạch sẽ cho nàng mà thôi. Cả là mồ hôi, bẩn như .” Thích Giác cầm lấy cổ tay nàng, đưa ngón tay của nàng trong nước rửa sạch, cẩn thận lau vết mực mặt cho nàng. Sau đó thật sự quy quy củ củ lau tắm rửa cho nàng.
Thích Giác vỗ vỗ chân của Thẩm Khước, : “Nâng m/ông lên.”
Thẩm Khước lời vặn vặn cơ thể, cả sấp ở trong lòng Thích Giác, nàng : “Tiên sinh, thật giống đang nuôi nữ nhi.”
Động tác của Thích Giác cứng , ngay đó, liền dùng sức vỗ một cái m.ô.n.g của Thẩm Khước, khẽ trách mắng: “Vậy sinh cho một nữ nhi, dạy nàng phân biệt khi nuôi nương tử và nuôi nữ nhi là như thế nào.”
Thẩm Khước tỉnh táo trong nháy mắt, nàng cau mày trừng mắt Thích Giác, : “Tiên sinh, thể cứ đánh như !”
Thích Giác cũng nàng, vỗ một cái m.ô.n.g nàng.
“Tiên sinh! Chàng đây là bạo gia!” Thẩm Khước há miệng cắn một cái cằm của Thích Giác.
Thích Giác ý tứ : “Nàng xác định ở trong nước câu dẫn ?”
Thẩm Khước buồn bực hừ một tiếng, đó ngoan ngoãn chui trong lòng Thích Giác lộn xộn nữa. Nàng nhắm mắt nữa, chậm rãi : “Buồn ngủ quá, ngủ đây! Tiên sinh giúp tắm xong, đó ôm về phòng nhé!”
Thích Giác vươn tay vỗ nàng một cái, nhưng cuối cùng bàn tay vẫn nhẹ nhàng hạ xuống.
Nhìn tiểu cô nương trong n.g.ự.c giả vờ ngủ, trong mắt Thích Giác liền nhịn xuất hiện ý ấm áp.
Sau khi Thích Giác tắm cho nàng xong, cũng mặc y phục cho nàng, cầm lấy một chiếc áo bào to lớn bọc nàng , một đường ôm về phòng, trực tiếp ôm nàng đến giường.
Không thích ở trong nước ? Vậy thì ở giường.
Thẩm Khước rầm rì lẩm bẩm: “Giả vờ ngủ cũng ….”
Thích Giác khống chế lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, chậm rãi : “Không , nàng thật sự ngủ cũng ngại.”
Thẩm Khước tự cho là hung thần ác sát, thực tế cực kỳ kiều mỵ mà trừng mắt Thích Giác, đó đẩy nhẹ vai Thích Giác, thở dốc : “Ta, mệt ….”
“Mệt?” Thích Giác buồn mà hôn nhẹ vành tai nàng, “Nàng cử động gì hả?”
“Hừ, chân của vẫn luôn nhấc mà!” Thẩm Khước đẩy chân của , đặt thẳng xuống. Cuối cùng chọn một tư thế nàng thấy thoải mái, mới cảm thấy yên .
Gần đây Thẩm Khước bận rộn xem đống sổ sách chất cao như núi, quả thực mệt. Thích Giác dám dày vò nàng quá lâu, cuối cùng ôm lấy nàng cùng ngủ. Thẩm Khước lật chui trong lòng Thích Giác, thấp giọng : “Tiên sinh, hôm nay Vương quản gia đến cáo trạng với ?”
“Ồ, hiện giờ A Khước tầm ?” Thích Giác khẽ.
“Mới , Niếp Tuyết trông thấy ông tìm mà thôi. Ta nghĩ, nhất định là cáo trạng !” Thẩm Khước .
Thẩm Khước giống như một con sâu lông cọ cọ trong lòng Thích Giác, chút vui : “Sao , giáo huấn ?”
“Yên tâm , thứ đưa cho nàng thì là của nàng. Cho dù nàng bại sạch gia nghiệp của Tiêu gia cũng .” Thích Giác phủi bàn tay nhỏ gãi ngứa của Thẩm Khước , “Ta chỉ là bất ngờ, nàng cư nhiên xuống tay với Như Tranh nhanh như .”
Thẩm Khước sửng sốt, ngẩng đầu lên từ trong lòng Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh điều tra !”
“Thật sự là như mà….chả trách nhanh như Vương quản gia thiếu sót trong trướng mục. Có điều là ai việc cho nàng? Vương Xích? Nàng thật sự thu mua ?” Thích Giác lắc đầu.
“Không, tốn tiền, chỉ để Lục Nghị sử dụng mỹ nhân kế mà thôi!” Thẩm Khước .
Thích Giác trầm mặc. Quả thực, đôi khi mỹ nhân kế thực sự hữu dụng hơn nhiều so với tiền tài.
Thẩm Khước dùng đầu của đụng đụng cằm của Thích Giác, bĩu môi : “Được ha! Tiên sinh cư nhiên dùng lời để dò hỏi !”
Thích Giác bắt lấy tay của Thẩm Khước, dùng mu bàn tay non mềm của nàng xoa xoa cằm . Chàng khẽ mỉm : “Nàng đó, học cách lừa còn đủ, còn học cách sai ngược khác.”
Thẩm Khước chớp mắt Thích Giác, trong mắt tràn ngập khát vọng đối với tri thức!
Thích Giác cong môi, nhịn từ từ nhắm mắt . Chàng vỗ vỗ sống lưng của Thẩm Khước, : “Đi ngủ.”
Thẩm Khước trừng mắt , cuối cùng ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái trong lòng Thích Giác nhắm mắt ngủ.
Trước đây mỗi Thẩm Khước tỉnh Thích Giác thường xuất môn ngoài việc, nhưng gần đây Thẩm Khước dậy sớm hơn so với Thích Giác. Nàng mở mắt thoáng qua Thích Giác ở bên cạnh, đó nàng nhẹ nhàng kéo chăn , bò xuống từ chân giường nhưng ồn đến Thích Giác.
Khi nàng mới bò đến chân giường, Thích Giác một tay giữ nàng , đó ôm nàng trong n.g.ự.c một nữa.
“Không cần trời sáng tỉnh dậy.” Thích Giác mở mắt, hôn nhẹ trán Thẩm Khước, “Ngoan, ngủ cùng thêm một lát.”
Thẩm Khước u oán : “Tiên sinh đây là chậm trễ chuyện chính sự!”
Thích Giác để ý đến nàng, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của nàng một chút cũng thả . Thẩm Khước vặn vẹo , Thích Giác liền dứt khoát nhấc chân lên, đè chặt cả nàng.
Thẩm Khước Thích Giác vì để nàng ngủ thêm một lát nữa, nhưng quản sự thì bao nhiêu việc cần giải quyết! Nàng còn danh sách trướng mục của một cửa hàng ở vài thành còn xem xong! Đặc biệt là Hàm Võ thành, Bác Vũ thành, buôn bán tơ lụa trong hai toà thành cực kỳ quan trọng!
Thẩm Khước Thích Giác thả tay , nàng nghĩ nghĩ, vươn tay gãi gãi mu bàn tay của Thích Giác.
“Còn lộn xộn, sẽ khi dễ nàng đó!” Thích Giác .
Thẩm Khước chớp chớp mắt, bỗng nhiên xoay ôm lấy Thích Giác, từng chút đẩy ngã cả , đó lên .
Thích Giác mở choàng mắt, kinh ngạc Thẩm Khước.
Thẩm Khước chút nghi hoặc Thích Giác, khó hiểu hỏi: “Tiên sinh, vì mỗi đều sẽ cả vô lực, nghỉ ngơi ngủ, mà tinh thần của càng ngày càng chứ….”
Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, : “Nếu như nàng dùng cách thức khiến vô lực mơ mơ hồ hồ thậm chí quản nàng…..”
“Làm thế nào ?” Thẩm Khước sấp xuống vảnh tai học tập.