Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-10-22 06:53:00
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tham kiến bệ hạ.” Cung nhân trong Khôn Đức Điện quỳ đầy đất.
Tiêu Tiêu ghế chậm rãi thẳng , lẳng lặng Ô Hòa vương Ô Khởi , vốn ý tứ hành lễ với ông.
“Nghe Ngân Nghi lén chạy trở .” Ô Khởi từ cao xuống Tiêu Tiêu, “Nàng ? Bị Cố Tiễn mang ?”
Tiêu Tiêu lẳng lặng ông, ngữ khí kiên định : “Đừng nghĩ sẽ mang nàng từ bên thứ hai.”
Ánh mắt Ô Khởi khẽ trầm xuống, ông chằm chằm mắt Tiêu Tiêu, : “Là chính nó lựa chọn gả xa. Nó là Thái Tử Phi Đại Thích, hiện giờ nàng lén lút trở về đại biểu cái gì? Hiệp nghị với Đại Thích còn tiến hành thế nào? Ngươi nghĩ tới những thứ ?”
“Ta , ngươi đừng nghĩ sẽ đưa nàng từ bên thứ hai.” Tiêu Tiêu vẫn là biểu tình lạnh lùng như , lặp một nữa.
Ô Khởi chậm rãi cong lưng, ông vươn tay bóp chặt cổ Tiêu Tiêu, thấp giọng : “Không ngươi hy vọng quốc thái dân an nhất ? Không ngươi luôn miệng ngươi là con dân Đại Thích, cho nên hai nước giao chiến ? Hửm? A… Hay là ngươi nhớ rõ ngươi là Hoàng Hậu của Ô Hòa!”
Tiêu Tiêu trở tay chính là một cái tát mặt Ô Khởi. Giọng của bà du lãnh: “Ô Khởi! Ta nhịn ngươi hơn hai mươi năm! Ngươi cút ngay cho !”
Cung nhân quỳ đất càng cúi thấp đầu hơn, hận thể biến mất ngay tại chỗ.
Ô Khởi một cái tát của Tiêu Tiêu đánh trúng mặt, ông đầu , gắt gao chằm chằm Tiêu Tiêu, âm trầm : “Ngươi g.i.ế.c ngươi bao nhiêu , cứ bóp ngươi như , khiến ngươi tắt thở trong tay !”
Tiêu Tiêu lạnh, : “Ta đương nhiên , ngươi thậm chí còn ném quân doanh quân kỹ hạ đẳng nhất!”
Tiêu Tiêu nắm lấy tay Ô Khởi, chậm rãi ngẩng mặt tới gần Ô Khởi, : “Ngươi cũng từng như , ?”
Sắc mặt của Ô Khởi nháy mắt một tia vặn vẹo.
, năm đó trong cơn thịnh nộ Ô Khởi chuyện cả đời ông hối hận nhất—— ném Tiêu Tiêu trong quân doanh. Đêm hôm đó trong mộng tất cả đều là bộ dáng Tiêu Tiêu cầu cứu với ông. Ông bừng tỉnh, ông hối hận.
khiến ông nghĩ tới chính là, Tiêu Tiêu ở trong quân doanh chỉ chịu nửa phần khi dễ, thậm chí lấy một nam nhân cũng can đảm bằng nàng, dẫn theo Ô Hòa quân lấy loại tư thái tử sĩ c.h.é.m g.i.ế.c với tiểu quốc ở biên cảnh, chỉ trong ba tháng san bằng bốn tiểu quốc xung quanh Ô Hòa.
Ô Khởi vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, ông ở tường thành nghênh đón đại quân trở về. Tiêu Tiêu ngày đó một nhung trang đỏ rực, con ngựa đầu tiên, tư thế hiên ngang oai hùng.
Nàng thể trở thành Hoàng Hậu của Ô Hòa một mặt là Ô Khởi thật sự quá yêu nữ nhân , tiếc giả phận nữ nhi của đại tướng quân Ô Hòa cho nàng. Mà mặt khác, cũng là vì dân tâm sở hướng.
Ô Khởi thở dài một tiếng, ông chút vô lực buông bàn tay bóp cổ Tiêu Tiêu . Ông chậm rãi thẳng , : “Ngân Nghi trốn trở về, đại chiến với Đại Thích cũng thể tránh khỏi.”
“Bổn cung mệt , bệ hạ vẫn là đến nơi khác nghỉ ngơi .” Tiêu Tiêu chậm rãi nhắm mắt , chút mệt mỏi dựa ghế.
Ô Khởi bà, cứ lẳng lặng bà như , vốn ý tứ rời .
Qua hơn nửa canh giờ , Tiêu Tiêu thật sự nặng nề chìm giấc ngủ.
“Ngủ ?” Ô Khởi tận lực đè thấp thanh âm hỏi một tiếng, hô hấp Tiêu Tiêu đều đặn, hồi âm.
Ô Khởi qua, ôm Tiêu Tiêu lên, đưa bà nội thất, khi cẩn thận thả bà xuống giường, cẩn thận cởi y phục cho bà.
Tiêu Tiêu nhíu mày, mở mắt Ô Khởi. Ô Khởi nghiêng đầu đối diện với bà.
Tiêu Tiêu chậm rãi nhắm mắt , tiếp tục ngủ.
Ô Khởi cởi y phục của Tiêu Tiêu, lộ vết sẹo dữ tợn bà. Những năm đó, khi bà dẫn quân chinh chiến để ít vết sẹo. Cho dù mấy năm nay tìm nhiều thần dược chữa trị cũng thể xoá vết sẹo bà.
Ô Khởi chút đau lòng xoa những vết sẹo đó, những vết sẹo chỉ khiến ông đau lòng, cũng khiến ông luôn nhớ đến tình cảnh năm đó ném bà trong quân doanh. Cho dù bà vốn chịu thương tổn, nhưng Ô Khởi như cũ sẽ áy náy cả đời.
Ô Khởi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đắp chăn cẩn thận cho Tiêu Tiêu.
Ban đêm, Tiêu Tiêu bắt đầu gặp ác mộng. Mấy năm nay bà ít khi ngủ say, cơ hồ mỗi đêm ác mộng, thì chính là co rút đến bừng tỉnh.
Ô Khởi vẫn luôn ở mép giường do dự một chút, đó cởi giày lêm giường ôm lấy bà.
Tiêu Tiêu gắt gao nhíu mày, giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng nắm lấy vạt áo của Ô Khởi.
“Thanh Hạo! Thanh Hạo! Thanh Hạo.…” Tiêu Tiêu một một gọi, đầu tiên là phẫn hận mà gọi, đó biến thành từng tiếng nỉ non.
Thanh Hạo, Thích Thanh Hạo, phụ của Thích Giác, hiện giờ là Thích vương.
Bàn tay ôm lấy Tiêu Tiêu của Ô Khởi cứng đờ trong nháy mắt, ông rũ mi trong lòng, chung quy chỉ thể một một nhẹ giọng : “Đều qua, sợ nữa.…”
Cho dù qua hơn hai mươi năm, ông đều biện pháp xoá bỏ nam nhân trong lòng bà.
Ngân Nghi Cố Tiễn mang về công chúa phủ.
“Cố Tiễn! Ngươi mau thả ! Buông !” Ngân Nghi liều mạng giãy giụa, hai tay nàng trói, đành dùng chân đá loạn Cố Tiễn.
Ngày hôm qua trời mưa, đường chút nước bùn, giày của Ngân Nghi sớm bẩn, nàng đạp Cố Tiễn một đường, khiến trường bào màu trắng của Cố Tiễn bẩn một mảng lớn.
Cố Tiễn đẩy Ngân Nghi trong phòng, đó khoá cửa phòng , lúc mới cởi dây thừng buộc tay Ngân Nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-97.html.]
Dây thừng cởi , cổ tay trắng nõn của Ngân Nghi lưu vài vết siết, vài nơi thậm chí còn rách, chảy tơ máu.
Cố Tiễn nhíu nhíu mày, đến ven tường ôm hộp thuốc trị thương đến đặt ở bàn, đó cẩn thận tìm kiếm loại thuốc thích hợp ở bên trong.
Ngân Nghi tới cửa dùng sức giật giật ổ khoá to bằng nắm tay, căn bản kéo .
Hai bên cửa sổ đều đóng đinh, căn bản .
Nàng đến bên cạnh bàn xuống, tức giận : “Cố Tiễn! Ngươi thể đừng hổ như ! Mau thả !”
“Vết thương cổ tay của nàng kịp thời xử lý, bằng sẽ đau.” Cố Tiễn lấy một hộp thuốc mỡ từ trong hộp trị thương. Hắn mới mở thuốc mỡ , Ngân Nghi đột nhiên đẩy mạnh, khiến thuốc mỡ trong tay rơi xuống mặt đất.
Ngân Nghi còn lòng, xoay đẩy luôn hộp thuốc bàn xuống đất. Bình thuốc bằng sứ, cơ hồ vỡ nát đầy đất.
Cố Tiễn chút vội vàng xổm xuống nhặt bình thuốc đất lên.
Ngân Nghi cả giận : “Cố Tiễn! Ngươi bộ dáng hiện tại của ngươi giống cái gì ? Quả thực giống một con chó! Nghĩa phụ của ngươi là một con ch.ó bên mẫu hậu , ngươi cũng một con ch.ó bên !”
Động tác của Cố Tiễn liền ngừng , đó tiếp tục nhặt bình thuốc đất lên.
Ngân Nghi thốt xong, chút hối hận. Nàng chằm chằm ngón tay nhặt bình thuốc của Cố Tiễn, nỗ lực dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng : “Cố Tiễn, coi như cầu ngươi, ngươi thả ?”
“Nàng là thê tử của , sẽ thả nàng .” Cố Tiễn lên, Ngân Nghi.
Ngân Nghi : “Thê tử? Ta và ngươi bái đường ? Ta đáp ứng gả cho ngươi ? Ta hiện tại chính là thê tử của Thích Giác Thái Tử Đại Thích! Ta là Thái Tử Phi của !”
Cố Tiễn nàng, : “Ta là ca ca của nàng.”
Ngân Nghi cả kinh, hiển nhiên nghĩ tới Cố Tiễn cư nhiên ngay cả cái cũng . Nàng căm giận : “ ! Hắn là ca ca ! Ta gả cho ca ca ruột của ! Loại nữ nhân giống như ngươi còn gì?”
Cố Tiễn cứ như nàng, trầm mặc.
“Cố Tiễn! Ta chỉ ngủ cùng ca ca ruột của , ngươi thấy tin đồn ? Ta còn ngủ với Nhị hoàng tử của Đại Thích! Ta còn ngủ với nhiều nam nhân khác! Nữ nhân như ngươi còn lấy gì!” Ngực Ngân Nghi phập phồng, cảm xúc kích động.
Kỳ thật lúc Ngân Nghi chủ động vu oan cho Thích Nha, há hy vọng những lời đồn đãi đó sẽ truyền đến Ô Hòa ? Cố Tiễn vẫn cứ lẳng lặng đó nàng như , trầm mặc.
Ngân Nghi mắng một hồi lâu, thẳng đến khi nàng thật sự mệt mỏi, mắng nổi nữa, rốt cuộc vô lực mà cúi đầu, mắng nữa. Ngân Nghi phong trần mệt mỏi trở về từ Đại Thích, nàng cơ hồ nghỉ ngơi, sớm mệt mỏi, mẫu hậu tát một cái, trong lòng mệt ủy khuất. Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất, càng nhịn liền bắt đầu .
Cố Tiễn qua, xổm xuống mặt nàng, kéo tay nàng , cẩn thận bôi thuốc lên cánh tay nàng.
Ngân Nghi sức lực để đẩy .
Đến khi bôi xong vết thương tay Ngân Nghi, Cố Tiễn nhẹ nhàng thả tay nàng , lẳng lặng nàng, : “Nàng gầy .”
Ngân Nghi nhấc đôi mắt ướt át lên , : “Cố Tiễn, nếu ngươi họ Cố thì bao nhiêu.”
Cố Tiễn trầm mặc.
“Ta ngủ.” Ngân Nghi hít hít mũi, .
Lúc Cố Tiễn mới lên, qua, cẩn thận sắc mặt Ngân Nghi, thử thăm dò vươn tay bế Ngân Nghi lên, thấy Ngân Nghi giãy giụa, cũng mâu thuẫn, lúc mới nhẹ nhàng thở . Hắn tựa như trân bảo ôm lấy Ngân Nghi nội thất, cẩn thận đặt nàng xuống giường, cuối cùng đắp chăn cho nàng, sửa sang mỗi một góc chăn cho ngay ngắn.
“Ta thấy ngươi!” Ngân Nghi ở giường, nhíu mày Cố Tiễn.
“Ta .” Cố Tiễn thả màn giường xuống, màn giường chậm rãi rơi xuống ngăn cách tầm mắt của Cố Tiễn.
Hắn khỏi nội thất, cẩn thận kiểm tra cửa sổ, đó mới xuống ghế đối mặt với nội thất.
Cố Tiễn lẳng lặng về phía nội thất, dám ngủ, cũng nỡ ngủ. Hắn lâu gặp Ngân Nghi. Kỳ thật càng trong nội thất trông coi Ngân Nghi, cho dù cách màn giường dày nặng.
Ngân Nghi thích đến gần nàng.
Lần Ngân Nghi vội vàng trở về từ Đại Thích, mệt vội, bởi vì lừa gạt của mẫu hậu nàng mà hung hăng . Giấc ngủ cực kỳ sâu, thẳng đến xế chiều ngày thứ hai mới tỉnh .
“Cố Tiễn….” Ngân Nghi xoa mắt, chút mệt mỏi dậy.
Cố Tiễn dậy, vội vàng nội thất, yên màn giường dày nặng. Hắn cần chuyện, Ngân Nghi cũng sẽ đang ở đây.
“Ta đói .” Ngân Nghi tỉnh táo hơn chút, “Ta ăn.…”
“Ta , phòng bếp nấu , sai bọn họ bưng lên.” Cố Tiễn xong liền ngoài, khi đến cửa nội thất liền nhịn đầu thoáng qua chỗ màn giường.
Tuy rằng màn giường dày nặng che khuất ảnh của Ngân Nghi, nhưng nàng đang ở đó, cũng đủ khiến Cố Tiễn an tâm.
Ngân Nghi gắt gao mím môi.
Quả thực, nàng căn bản cần nàng ăn gì, Cố Tiễn . Hết thảy về Ngân Nghi, Cố Tiễn đều .