Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 62: Bị tra tấn ngày thành hôn

Cập nhật lúc: 2025-05-01 13:27:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày mùng một tháng hai, từ tờ mờ sáng người Chu gia cùng đoàn người đón dâu đã đến cửa Thẩm gia.

 

Thẩm Ninh còn đang say ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ, tiếng chiêng và tiếng trống.

 

Nàng ta vội vàng đứng dậy ra khỏi giường, tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy đội ngũ đón dâu của Chu gia đang đứng ngoài sân.

 

Thẩm bà tử cũng đi ra ngoài mở cổng.

 

Thấy vậy, Thẩm Ninh xiết chặt nắm tay, nàng ta nhìn một vòng xung quanh, nhặt chiếc kéo trên bàn lên, quan sát mọi thứ trong sân thật kỹ.

 

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng được mở ra, Thẩm bà tử bước vào.

 

“Ninh tỷ nhi, con đang làm gì vậy? Mau bỏ kéo xuống!” Vừa bước vào phòng Thẩm bà tử đã nhìn thấy Thẩm Ninh nắm chặt chiếc kéo trong tay, giật mình hoảng hốt.

 

Thẩm Ninh cầm kéo lên nhắm thẳng vào cổ mình, lạnh giọng hỏi Thẩm bà tử: “Đây chính là ý kiến hay nương dành cho ta đúng không?”

 

Trên mặt Thẩm bà tử hiện lên tia xấu hổ: “Ninh nhi, mau bỏ kéo xuống trước đi, hãy nghe nương nói đã...”

 

“Con không nghe!” Hai mắt Thẩm Ninh đỏ hoe, vẻ mặt đầy sự thất vọng, “Con còn tưởng rằng nương sẽ thật sự tìm cách giúp con thoát khỏi hôn ước này, nhưng con đã quá ngây thơ rồi”.

 

“Ninh nhi”. Thẩm bà tử sợ nàng ta tự làm mình bị thương, vẻ mặt căng thẳng, “Con nghe ta nói, ta không thể làm gì được cả, đại ca con bị nhiễm bệnh trên đường vào kinh, nó có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, cửa hàng của tẩu tử... không thể qua tay người khác được”.

 

Thẩm Ninh cười chế nhạo: “Cho nên giữa ta và đại ca, nương luôn coi trọng đại ca hơn, ta sống hay c.h.ế.t cũng không quan trọng đúng không?”

 

“Không, Ninh nhi, đối với ta con cũng quan trọng không kém”. Thẩm bà tử vừa nói vừa lặng lẽ tiến đến gần Thẩm Ninh.

 

Lợi dụng Thẩm Ninh không đề phòng, Thẩm bà tử nhanh chóng giật lấy chiếc kéo trong tay nàng ta.

 

Thấy vậy, Thẩm Ninh chỉ có thể xoay người nằm xuống giường, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Dù thế nào ta cũng sẽ không thành thân”.

 

Thấy người dân trong thôn tụ tập xem náo nhiệt ngày càng nhiều, mà tân nương mãi không xuất hiện sẽ khiến cho Thẩm gia bị bàn tán.

 

Thẩm bà tử ngồi xuống mép giường, tha thiết khuyên nhủ Thẩm Ninh: “Ninh nhi, nương biết con không muốn, nhưng là nữ nhân, có mấy người được như ý đây”.

 

“Con nhốt mình trong phòng cả ngày không sao cả, nhưng ta hi vọng con có người bầu bạn bên cạnh, biết nóng biết lạnh cùng con đi hết cuộc đời.

 

Bây giờ ta còn khỏe mạnh, con ở bên cạnh ta cũng không sao. Nhưng nếu ta mất rồi, con không thể sống cũng đại ca đại tẩu cả đời được”.

 

Tiếng chiêng và tiếng trống bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, bà mối thúc giục ngoài cửa: “Thẩm tẩu tử, sắp tới giờ lành, tân nương tử đã chuẩn bị xong chưa?”

 

“Sắp xong rồi”. Thẩm bà tử ra mở  cửa.

 

Lúc này, Thẩm Ninh quay người sang nói với Thẩm bà tử: “Tóm lại là ngài không muốn ta làm xấu mặt đại ca chứ gì? Nếu ta thành thân thì sẽ không bại lộ chắc?”

 

Nói xong, nàng ta đứng dậy kéo chiếc áo ngoài màu đỏ mà Thẩm bà tử mang rồi mặc vào người.

 

Lại đeo mạng che mặt lên, thậm chí chẳng rửa mặt mũi, chỉ vuốt tóc rồi mở cửa bước ra ngoài.

 

Chu Đào là người tiến lên phía trước đầu tiên, thấy Thẩm Ninh, hắn ta tỏ ra hết sức vui mừng, “Ninh nhi, ta đến đón nàng về thành thân”.

 

Chu Đào là một nam nhân thành thật chất phác, hắn ta vui mừng khôn xiết khi cuối cùng cũng cưới được nữ nhân mà mình mơ ước, nên muốn thể hiện tình cảm của mình.

 

Thẩm Ninh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, không muốn trả lời.

 

Chu Đào không thấy khó chịu, trên mặt luôn nở nụ cười.

 

Thẩm bà tử bước ra khỏi sân, muốn nói thêm vài lời với Thẩm Ninh, nhưng Thẩm Ninh không muốn nghe bà ta nói nữa.

 

“Giừo lành đã lớn, tân nương tử ra ngoài...”

 

Chu Đào lấy hết dũng khí, vươn tay bế Thẩm Ninh lên xe lừa.

 

Một loạt pháo nổ vang lên, đội ngũ đón dâu bắt đầu quay về.

 

“Ninh nhi...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-62-bi-tra-tan-ngay-thanh-hon.html.]

Thẩm bà tử không kìm được nước mắt, đuổi theo đến tận cổng sân.

 

Thẩm Ninh chán nản ngồi trên xe lừa, không hề quay đầu lại.

 

Tô Vũ Loan đứng ở cửa phòng phía Đông, thờ ơ nhìn tất cả.

 

Giấc mơ gả vào gia đình quyền quý giàu có của Thẩm Ninh giờ phút này đã hoàn toàn dập tắt.

 

...

 

Ngày thứ ba lại mặt về nhà ngoại, Thẩm bà tử vội vàng chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn nhưng đợi mãi không thấy Thẩm Ninh và phu quân của nàng ta đến.

 

Bà ta đứng đợi ở cổng cho đến tận tối, trong lòng không khỏi suy nghĩ mãi về chuyện này.

 

Chẳng lẽ Ninh tỷ nhi ở Chu gia đã xảy ra chuyện gì rồi?

 

...

 

Bên trong đại sảnh Chu gia, Thẩm Ninh quỳ trên mặt đất vẻ mặt tái nhợt.

 

Chu bà tử nghiêm mặt ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Thẩm Ninh, “Hay cho Thẩm gia ngươi, ta bỏ ra sáu mươi lượng bạc sính lễ để cưới về một con quái vật biến dạng xấu xí như vậy!”

 

Chu Đào ngồi một bên, cúi đầu không nói lời nào.

 

Vào đêm tân hôn, hắn ta thấy gương mặt đầy sẹo lồi của Thẩm Ninh thì sợ hãi, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.

 

Chu bà tử đang trốn ở bên ngoài cửa nghe lén thì thấy nhi tử chạy ra ngoài như ma đuổi, nên vội vã đi vào xem xét.

 

Không ngờ, bà ta lại nhìn thấy gương mặt đầy sẹo của Thẩm Ninh.

 

Cái này khiến cho Chu bà tử sợ hãi, đồng thời bà ta cũng hiểu ra tại sao Tô Vũ Loan và Thẩm bà tử lại có biểu cảm không bình thường khi được hỏi về khuôn mặt của Thẩm Ninh.

 

Thẩm gia coi bà ta là đồ ngốc à!

 

Không rên một tiếng, nhét một nữ nhân xấu xí biến dạng không lên được mặt bàn vào Chu gia bọn họ.

 

Chu bà tử tức giận đến mức lấy lý do lừa hôn bắt Thẩm Ninh quỳ.

 

Thẩm Ninh ở nhà được nuông chiều và luôn kiêu ngạo sao có thể chịu đựng được cơn giận này, cho nên cãi lại Chu bà tử, thậm chí còn mắng bà ta.

 

Chu bà tử không phải đèn cạn dầu, trực tiếp dùng gia pháp, lấy lý do nàng ta tranh cãi với bà mẫu và dùng roi đánh nàng ta.

 

Thẩm Ninh bị đánh đến mức la hét ầm ĩ, m.á.u trên lưng rỉ ra, Chu bà tử mưới chịu dừng tay.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Ninh bị thương không dậy nổi, Chu bà tử lại lấy lý do nàng ta không hầu hạ bà bà tử tế nên phạt nàng ta quỳ cả ngày, còn không cho ăn cơm.

 

Thẩm Ninh đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống, không dám phản kháng, vì nếu chống lại sẽ bị đánh đau hơn.

 

Hôm nay vốn là ngày về lại mặt, nhưng Chu bà tử cố ý không cho nàng ta ra ngoài, bắt nàng ta tiếp tục quỳ gối vì tân hôn chưa viên phòng.

 

Mục đích chính là ngăn cản nàng ta quay về mật báo.

 

Thẩm Ninh đã bị quỳ hai ngày hai đêm, không được uống một hớp nước hay ăn một hạt gạo vào bụng. Lúc này nàng ta đói đến mức choáng váng, nàng ta van xin Chu bà tử: “Ta, ta biết sai rồi, ta không dám chống đối nhgaif nữa, làm ơn cho ta ăn gì đó, ta đói bụng...”

 

Chu bà tử hừ lạnh, cầm chiếc bánh bao còn thừa trên bàn ném xuống đất, “Bước vào cửa Chu gia ta thì phải tuân theo quy tắc của Chu gia. Nếu ngươi dám làm trái y ta thì cẩn thận hậu quả”.

 

“Ta không dám, ta không dám nữa...” Thẩm Ninh xấu hổ nằm trên mặt đất, nhặt bánh bao hấp lên, vỗ vỗ tro bui trên đó rồi nhét vào miệng nhai.

 

Nàng ta rất đói.

 

Chu bà tử chế nhạo, lại ném thêm một chiếc bánh bao hấp khác xuống đấ.

 

Thẩm Ninh nuốt vội thứ đang cầm trên tay, rồi vội vàng bò tới nhặt chiếc bánh còn lại lên.

 

Chu Đào thấy thế có chút không chịu nổi, vừa muốn mở miệng cầu xin mẫu thân, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lẻm của Chu bà tử, hắn ta lại không dám.

 

Loading...