Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:48
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Border Collie có thể sẽ đến nhà tìm tao chơi, lúc nó mày nhớ để cho nó vào nhé.” Khương Nặc xoa đầu A Muội, tiếp tục nói.

“Ngao!!!”

Chuyện này không có khả năng!

Có nó thì không có ta! Ta tuyệt đối sẽ không cho nó vào!

Bất luận kẻ nào muốn vào, đều là tiểu tam!

Người nào muốn vào! Trừ khi bước qua xác ta!

“Ngao ô! Gâu! Ngao!”

A Muội tức giận chạy đến cầu thang, hung dữ nhìn chằm chằm cửa, lông cũng dựng đứng lên, phát ra những tiếng rống giận trầm thấp, giống như một con sói lớn hung mãnh.

Vu Nhược Hoa chưa từng thấy con ch.ó nhà mình có lúc uy phong như vậy, không khỏi bối rối: “Nặc Nặc, A Muội sao vậy?”

“Không sao.” Khương Nặc thản nhiên nói: “Con bảo A Muội phải trông cửa thật tốt, bây giờ nó đang vô cùng nhiệt tình đó.”

Vu Nhược Hoa rất mừng rỡ: “Ai, A Muội nhà chúng ta thật nghe lời.”

TBC

Bỏ vật tư lô hàng vào các balo khác nhau, mấy người chờ xuất phát.

Vu Nhược Hoa và Lý Mộng cùng nhau bôi bụi than lên mặt, làm thành một hình tượng nạn dân.

Khương Nặc yên lặng đeo khẩu trang.

Vu Nhược Hoa lại cảm thấy không yên tâm, nhất định phải bôi lên mặt cô, Khương Nặc chỉ có thể thuận theo mẹ tay dính than rồi bôi xoa lên mặt, cuối cùng lại nói: “Được rồi, bôi nhiều như vậy, vẫn có thể nhìn ra da mịn thịt mềm, con vẫn nên đeo khẩu trang đi.”

Khương Nặc: ...

Thật ra bọn họ không cần thiết phải như vậy, bây giờ khí hậu không tệ, không khí ẩm ướt, cũng không thiếu nguồn tài nguyên nước, vừa mới bước qua độ tuổi đôi mươi, mặt mũi nào có thể kém được, tuỳ tiện kiếm chút nước mưa rửa mặt là sạch sẽ.

Bôi đen như vậy ngược lại mới kỳ quái.

Khương Nặc đeo khẩu trang đen như cũ, đeo ba lô trên lưng, lại giúp Vu Nhược Hoa thu dọn một chút, không để cho bà làm khoa trương như vậy.

Một đoàn người đi ra ngoài.

Đường đến cộng đồng cũng không xa, thuyền xung kích lại có hơi chói mắt, bọn họ trực tiếp dùng thuyền nhỏ của Ngô Đại Giang.

Ngô Đại Giang làm được hai cái thuyền, một cái rất nhỏ anh ta đang dùng, một cái thì để ở cầu thang, cho uỷ ban toà nhà dùng chung.

Mấy người Khương Nặc đi phía trước, Ngô Đại Giang dẫn theo con gái đi theo sau xa xa.

Ngô Tiểu Giang rất ít khi đi ra ngoài, đôi mắt nhút nhát dò xét bốn phía.

Rất nhanh đã đến trung tâm phục vụ cộng đồng.

Bên ngoài phòng làm việc tầng 2 có một mặt phẳng có thể dừng thuyền, ngay bên cạnh là bệnh viện cộng đồng, xa xa đã thấy có quân nhân trang bị s.ú.n.g ống đầy đủ trông coi.

Cách cửa vào 10 mét, có 6 chiếc thuyền nhỏ các loại đều tụ tập ngừng lại, không có ý tốt đánh giá những người đi ngang qua.

Dưới mí mắt của nhà nước, bọn họ không dám lỗ mãng, nhưng một khi bị để mắt tới, có thể sẽ đi theo một đường, đi đến nơi đủ xa mới ra tay.

Lý Mộng nhìn thấy ánh mắt của những người đàn ông kia đang dò xét ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nên rất lạnh lùng.

“Bọn họ nhìn mình chằm chằm như này, chính là muốn cướp của mình, bọn họ cướp của tôi, chính là khiến tôi sống không nổi, vậy tôi g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ cũng được chứ?” Lý Mộng nhẹ giọng hỏi Khương Nặc.

Khương Nặc nhún nhún vai, không có vấn đề nói: “Đừng ra tay ở đây là được.”

Ngô Đại Giang ở phía sau nghe được đối thoại này, thân thể cũng run rẩy mấy cái, chèo thuyền thiếu chút không lưu loát nữa rồi.

Đậu thuyền ở cửa ra vào, thủ vệ đưa cho bọn họ hai thẻ số, đợi lát nữa dựa vào thẻ để lấy thuyền, không thu bất cứ khoản chi phí nào.

Sau khi đi vào, phát hiện người còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng.

Trung tâm giao dịch có thể tùy tiện bày quầy bán hàng, mọi người lấy vật đổi vật, nếu như một phía không muốn vậy thì giao dịch nhất định phải dừng lại, cấm phát sinh bất kỳ tranh chấp gì, nếu không sẽ bị bắt.

“Tôi nghe Vương Cường nói, người bị bắt, đều được đưa đi sửa căn cứ.” Ngô Đại Giang đè thấp giọng nói: “Hiện tại áp lực thời hạn công trình căn cứ rất lớn, vừa thiếu người lại thiếu tài nguyên, không có máy móc công trình cỡ lớn, rất nhiều chỗ cần nhân lực, nhóm người đã bắt trước đó đều được đưa đi rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-141.html.]

“Vương Cường còn biết những chuyện này?”

“Em vợ anh ta ở phục vụ cộng đồng, cho nên lần đầu tiên phát lương thực mấy người không tới vẫn nhận được lương thực, nhưng bây giờ thì không được, em vợ anh ta đã được điều tới căn cứ.”

Ngô Đại Giang lại nói: “Vương Cường cũng muốn đi, anh ta đã đăng ký quyên tặng, nhưng một chút đồ của anh ta không đủ, hôm qua bảo tôi làm cung nỏ cho anh ta, chuẩn bị nhân cơ hội nước lui, ra ngoài kiếm mấy khoản. Đến lúc đó anh ta lấy vật tư quyên tặng, không lấy danh ngạch vào ở, mà chính là để em vợ anh ta giúp đỡ qua lại, làm việc ở căn cứ, miễn cưỡng coi như là xâm nhập được vào.”

Những chuyện này Vương Cường không lừa anh ta, thậm chí cố gắng hết sức nói cho anh ta nghe, trong đó ít nhiều cũng có phần khoác lác.

Ngô Đại Giang không nói đúng lắm, Vương Cường còn cổ vũ anh ta đi theo, cũng đi đăng ký.

Anh ta có kỹ thuật, sẵn lòng gia nhập tu sửa căn cứ, người ta chắc chắn cần, chỉ là điều kiện hơi khổ một chút, nhưng chỉ cần có thể còn sống sót, phát huy ra giá trị của anh ta, ở trong căn cứ sẽ có lối ra.

Đến lúc đó bọn họ một người có kỹ thuật, một người có quan hệ, còn có thể phối hợp với nhau.

Từ sau khi nhà nước bắt đầu con đường quyên tặng, các tin tức của căn cứ mọi người đều biết.

Tâm tư linh hoạt, có chút bản lĩnh, cũng đều đang tính toán rồi.

...

Vẫn còn rất nhiều người ở điểm giao dịch, sau khi bước vào tận thế, chưa từng thấy nhiều người tụ tập như vậy.

“Chúng ta đừng tách nhau ra.” Vu Nhược Hoa dặn dò, bà theo thói quen bảo vệ con gái: “Nặc Nặc, chúng ta đi cùng nhau, tránh để lạc mất, các con muốn xem đồ cũng không vội, cứ đi từ từ, điều tra hoàn cảnh rồi nói tiếp.”

Khương Nặc cũng có ý này.

Đầu tiên mấy người bỏ ra hơn nửa tiếng, quan sát trung tâm giao dịch một phen.

Gần như không có một quầy nào bày đồ ăn.

Đồ mà mọi người muốn giao dịch không ngoại lệ đều là đồ ăn.

Phần lớn là những hộ lẻ tẻ bày quầy bán hàng, nhưng đồ cũng là những thứ nát vụn, đa số là lấy từ trong nhà đi, hoặc là tìm được ở nhà hàng xóm, lại vơ vét trong nước một ít, hết sức vụn vặt.

Nhưng cũng có một vài quầy thành quy mô, bày đồ cũng rất có hệ thống.

Khương Nặc đi dạo, phát hiện có một quầy giao dịch máy lọc nước, bày quầy bán những chiếc máy lọc nước, trong tay anh ta có một lô hàng, đạt đến tiêu chuẩn quyên tặng nhà nước.

Nhưng giữ lại mấy cái, muốn đổi chút lương thực về.

Nếu như loại này ban đầu mở tiệm, chủ quán trong tay có chút vật liệu, vẫn còn rất nhiều.

Còn có, chính là những người may mắn còn sống ở tiểu khu kia bày quầy bán hàng, mọi người tập hợp tất cả những đồ vật có giá trị trong tay mình đến cùng một chỗ.

Nhưng vật tư đầy đủ nhất, vẫn là nhóm người thế lực này.

Có hai quầy hàng, thủ quầy xem ra cũng không phải kiểu thiện lành gì, những người khác cũng coos gắng hết sức trốn tránh bọn họ.

Bọn họ bày ra vật tư nhiều chủng loại vô cùng, có đồ dùng hàng ngày, cũng có dược phẩm, còn có quần áo, kim khí, thậm chí còn treo một miếng chân giò hun khói, toả ra mùi thơm kích thích cái bụng đói của mỗi người kêu vang.

Mọi người không dám đi qua, ánh mắt lại lặng lẽ hướng về phía đó.

Thịt cũng đã trực tiếp treo lên, rõ ràng căn bản không sợ có người tới cướp.

Khương Nặc lặng lẽ dò xét, luôn cảm thấy người thủ quầy bên trong có hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu.

Càng nghĩ, có manh mối rồi.

Đây không phải đàn em của Chương tổng kia sao?

Trước tận thế, cô đã đến gặp Chương tổng vặt ít lông dê, tên đàn em này nhảy ra muốn cho cô biết tay, bị cô dùng côn điện chọc mù mắt.

Đến lúc cô ra đi, người này còn nằm trên mặt đất gào khóc không thôi.

Cũng coi như là người quen cũ.

Khương Nặc khẽ cười, Chương tổng này làm việc thật khoa trương, kém xa người anh em thận trọng đã c.h.ế.t kia.

Lông dê cũng đã dài như vậy rồi, là lúc lại vặt một chút.

Loading...