Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:50
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc vẫn bình tĩnh âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của những người ở quầy hàng.

Cô không thiếu vật tư, chủ yếu là muốn đi cùng Lý Mộng.

Mấy người đều mang khẩu trang, quấn khăn quàng cổ che mặt, mặc những bộ quần áo rộng thùng thình bắt đầu tìm kiếm vật tư tại các quầy hàng nhỏ.

Lý Mộng liếc mắt một cái đã nhìn trúng máy lọc nước, nói với Khương Nặc: “Hiện tại chúng ta có mấy máy lọc nước rồi, nhưng thứ này bị hỏng rồi thì rất khó sửa, các bộ phận lọc vẫn là vật tư tiêu hao, có thể chuẩn bị thêm một chút.”

Khương Nặc gật đầu, cùng đi đến quầy hàng máy lọc nước.

Đối phương rất dứt khoát, 30 cân lương thực hoặc là 5 cân thịt là có thể đổi một cái. Trong tay ông ta có rất nhiều bộ phận lọc, giá cả có thể thương lượng.

Lý Mộng nhíu mày, cảm thấy giá này quá đắt.

Đổi lại trước kia, giá xuất xưởng của một cái máy lọc nước thẩm thấu ngược như vậy cũng phải hơn 1.000 tệ, đổi bằng 30 cân gạo quả thực chính là trò cười.

Nhưng bây giờ thì khác.

30 cân gạo, một người ăn tiết kiệm thì có thể chống đỡ khoảng 3 tháng.

Sống lâu hơn ba tháng thì sẽ có thêm nhiều hy vọng hơn so với người khác.

Mà máy lọc nước ở trong tình huống phần lớn mọi người đều không có điện, về cơ bản chỉ là vật trang trí.

Huống chi mưa lâu như vậy, cái gì cũng thiếu thốn, chỉ có nguồn nước là không thiếu.

Tuy rằng nước mưa không sạch, nhưng sau khi để lắng lại rồi đem đun sôi lên thì uống vào cũng không c.h.ế.t người, mà lương thực lại có thể giữ lại mạng sống, cái nào quan trọng hơn không cần nói cũng biết.

Chưa kể bây giờ căn bản không có điện, máy lọc nước hoàn toàn chỉ là vật trang trí, có thể tương lai một ngày nào đó có thể có điện nhưng cũng không biết là năm nào tháng nào.

Trong giai đoạn này, thức ăn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Lý Mộng lắc đầu, liền rời đi.

“Cô gái, cô chờ một chút.”Trong lòng ông chủ quầy hàng cũng hiểu mấy điều này, thấy cô đi ra liền sốt ruột nói: “Nếu cô muốn thì chúng ta có thể thương lượng mà, đây đều là đồ tốt cả, tôi vốn định quyên góp toàn bộ rồi nhưng thật sự không còn gì để ăn nên mới để lại mấy cái đổi lương thực.”

Vu Nhược Hoa lại bắt đầu diễn, thở dài nói: “Tốt nhất là ông mang đi quyên hết đi, có thể lấy thêm một ít điểm cho ông nữa. Ông là người có khả năng vào được căn cứ rồi, sao có thể so sánh với chúng tôi chứ? Nếu không phải con bé thân thể yếu đuối, cứ uống nước mưa sẽ bị bệnh thì ai sẽ ngó ngàng đến thứ này? Bây giờ có đổi về được thì chúng tôi cũng không biết đi đâu mà tìm điện đây này.”

Kỳ thật Vu Nhược Hoa nói cũng không sai, có lẽ trong tay ông chủ quầy hàng có không ít hàng hóa, không chỉ đổi được tư cách vào ở trong căn cứ mà loại hàng này bình thường còn có thể đổi được công việc, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng mình.

Kiếp trước Khương Nặc dùng tư cách lao công để vào được căn cứ, việc bẩn thỉu mệt nhọc gì cũng phải làm, ban đầu thậm chí còn không có chỗ chắn gió che mưa.

Ông chủ quầy hàng có chút bất đắc dĩ: “Mấy người không có chút lương thực nào sao?”

Lý Mộng chần chừ nói: “Tôi có 10 cân lương thực cứu trợ, nhưng tôi còn muốn đổi thứ khác nữa, thứ này của ông tôi không lấy nổi.”

Chủ quầy hàng khẽ cắn môi: “10 cân thì 10 cân.”

Cuối cùng sau một hồi c.h.é.m giá, 10 cân lương thực cứu trợ, 5 gói bánh quy nén đổi được một cái máy lọc nước cùng với 8 cái ruột lọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-142.html.]

Loại màng lọc thẩm thấu ngược này có tuổi thọ sử dụng là 3 năm, nếu như yêu cầu không quá cao cùng với máy móc không bị hỏng thì dùng 4 năm cũng không phải là vấn đề lớn.

8 cái ruột lọc đã đủ dùng rất lâu, cộng thêm trong tay bọn họ vẫn còn một ít, Lý Mộng đã trữ được 2 cái, ruột lọc cũng được 10 cái, sau đó lại ra ngoài tìm kiếm vật tư lại mang thêm 2 cái nữa về, như vậy máy lọc đã có 4 cái, ngoài ra trong tay cô ấy còn có không ít than hoạt tính nữa.

Những thứ này cộng lại, Lý Mộng sau này sẽ không thiếu nước uống.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể tìm được nguồn nước không bị ô nhiễm quá nghiêm trọng.

Sau khi giao dịch giữa hai bên hoàn tất, đồ vật có thể gửi ở chỗ chính phủ trước, đến lúc đó đăng ký với thuyền dựa vào thẻ số đăng ký để nhận.

“Quốc gia vẫn đang cố gắng, chỉ là hiện tại thật sự quá khó khăn.” Vu Nhược Hoa thở dài: “Hy vọng căn cứ kia thật sự có thể xây dựng lên được, đây đã là hi vọng lớn nhất để mọi người có thể sống sót được rồi.”

Sau đó, Vu Nhược Hoa và Lý Mộng đi tìm dụng cụ kim khâu và chỉ.

Lý Mộng muốn học may quần áo với Vu Nhược Hoa, Vu Nhược Hoa cũng muốn làm quần áo, bởi vậy hai người có cùng mục tiêu.

Thứ như kim khâu và chỉ thì nhà ai cũng có một ít, trong giai đoạn này thực sự không đáng tiền.

Bọn họ chọn những chủ quầy hàng xanh xao vàng vọt, những người này trong tay không có nhiều vật tư, đi ra ngoài chỉ là để thử vận may, dù sao thì trung tâm giao dịch cộng đồng không yêu cầu bất kỳ khoản phí nào cả, nếu ai có thể đến thì cứ tới đó bày quầy hàng, nếu đổi được một ít lương thực cũng tốt.

Dùng một chiếc bánh mì nhỏ đổi lấy hai bao lớn dụng cụ may vá và nguyên liệu, ba lô của Vu Nhược Hoa cũng sắp đầy rồi.

Lúc này Ngô Đại Hà cũng có phát hiện.

Anh ta kinh ngạc đứng trước một quầy hàng nói một lúc, sau đó đi tới trước mặt Khương Nặc, nói khẽ: “Có đồ tốt.”

“Thứ gì?”

“Hệ thống cảm biến âm thanh hoàn chỉnh, chủ quán có 4 bộ, vớt từ trong nước ra, được đóng gói trong nhựa tốt nên không bị ngâm nước.” Ngô Đại Hà giải thích: “Cái này dùng để chống trộm, tôi cảm thấy dùng tốt hơn camera giám sát, chủ yếu là ít tiêu tốn điện năng hơn, 1kWh điện có thể sử dụng được 2 ngày, cũng thuận tiện hơn so với dây cáp điện. Nó có thể kích hoạt cảnh báo thông qua chấn động và âm thanh, khuyết điểm là tỷ lệ báo sai tương đối cao, ví dụ như tiếng sấm sẽ kích hoạt nó.”

Nói đến lĩnh vực của mình, Ngô Đại Hà liền nói rất nhiều: “Tôi đã tháo một bộ camera giám sát của tiểu khu chúng ta, lặng lẽ đặt ở nhà tôi rồi, nhưng nói thật, hệ thống cảm biến âm thanh sẽ càng trực quan, càng dùng tốt hơn. Camera giám sát có thể giữ lại làm đồ dự phòng cho tương lai. Mấy bộ hệ thống cảm biến âm thanh này nhất định phải lấy tới tay, đừng bỏ lỡ.”

Nói xong, anh ta có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại trong tay tôi chỉ có 20 cân lương thực cứu trợ, ông ta chỉ chịu đổi một bộ cho tôi. Mà tôi lại không mang theo nhiều lương thực như vậy.”

Khương Nặc nghe anh ta nói như vậy, cũng có chút động tâm.

TBC

Bốn bộ này được lắp chung với nhau thì khả năng phòng ngự của biệt thự sẽ được cải thiện hơn rất nhiều.

“Không sao, nếu là đồ tôi dùng thì lương thực sẽ do tôi bỏ ra.”

Cô và Ngô Đại Hà cùng đi đến trước quầy hàng.

Sau khi nói chuyện với chủ quầy hàng mấy câu, Khương Nặc liền ý thức được Ngô Đại Hà bị lừa rồi.

Những thứ này là ông chủ quầy hàng vớt ra từ trong nước, mà chính bản thân ông ta cũng không rõ cái này là để làm gì, chỉ là thấy chúng được đóng gói cẩn thận.

Sau khi mang tới đây cũng không có người hỏi thăm, mang tới chỗ đăng ký quyên tặng thì phía chính phủ cũng đồng ý thu nhưng tổng cả 4 bộ này cũng chỉ được đưa một số điểm rất ít, còn lâu mới đủ cho ông ta có tư cách vào ở trong căn cứ.

Thấy Ngô Đại Hà có vẻ rất muốn có thứ này nên bị ông ta cho vào bẫy, lấy ra 20 cân lương thực cứu trợ mà chỉ đổi được một bộ.

Loại chuyện trả giá này phải cần đến người chuyên nghiệp, thế là Vu Nhược Hoa liền có đất diễn.

Loading...