Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:52
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc gọi Vu Nhược Hoa tới, nói lại tình hình cho bà ấy nghe. Vu Nhược Hoa xắn tay áo lên liền xông ra chiến trường, c.h.é.m g.i.ế.c một trận, cuối cùng 25 cân lương thực cứu trợ, 2 gói bánh bích quy nén, 8 cái bánh mì nhỏ lấy được toàn bộ.

Đều là những người sống sót bình thường, đổi được lương thực đã coi như may mắn lắm rồi. Mặc dù Khương Nặc trả giá nhưng cũng cảm thấy ngay từ đầu ông ta báo cái giá mù quáng kia là đang lừa Ngô Đại Hà, hiện tại chốt giao dịch như thế này mới hợp lý hơn.

Chủ quán có thể lấy được lương thực cũng không kìm nén được kích động.

Những thứ này đủ để ông ta chống đỡ thêm một thời gian, mà quốc gia còn đang phát lương thực cứu trợ, tóm lại là có hi vọng.

“Đừng giao dịch ở đây, đi chỗ đăng ký đi.” Khương Nặc nói.

Ông chủ quầy hàng vốn đã mở ba lô chuẩn bị đựng lương thực, nghe cô nói như vậy mới chợt tỉnh táo lại: “Đúng, cô nói đúng.”

Bọn họ cùng đi đến văn phòng đăng ký, văn phòng đăng ký nằm trong một căn phòng nhỏ độc lập, đi vào đó giao dịch thì sẽ yên tâm hơn.

Bốn bộ hệ thống cảm biến âm thanh được đưa lại, đăng ký bằng số rồi lại đưa lương thực cho ông chủ quầy hàng.

Ông chủ quầy hàng cất vào ba lô, cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, liền vội vàng về nhà.

“Số thứ tự của chúng ta đã đăng ký một lần rồi, tiếp theo cố gắng đừng có đổi mấy món lớn nữa, món nhỏ thì cứ cất thẳng vào trong ba lô, không cần đi đăng ký nữa.” Khương Nặc nói với Lý Mộng.

Mặc dù có rất nhiều người đến văn phòng giao dịch, người đi vào đăng ký cũng không ít nhưng cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình chỗ chính phủ vẫn là tốt hơn.

Lý Mộng gật đầu: “Tôi hiểu.”

Sau đó nhóm người lại đi loanh quanh thêm một lúc, Ngô Đại Hà đổi được một ít dụng cụ điện như máy khoan búa, máy mài và một số dụng cụ nhỏ, tổng cộng dùng 6 cân lương thực cứu trợ.

Những thứ này ngoại trừ anh ta ra thì cũng không có ai muốn, Ngô Đại Hà liền trực tiếp vác ở trên lưng.

Đoàn người đi thẳng về nhà.

Lúc đi ra ngoài, Lý Mộng cầm ná cao su trên tay, chuẩn bị sẵn sàng để chống trả ngay lập tức nếu có ai tới gây rối.

Kết quả là bọn họ đi thẳng một mạch đến tiểu khu, thuận lợi về nhà, cũng không gặp phải người nào.

Vừa đặt đồ xuống, A Muội liền vội vàng chạy tới, chạy đến chỗ Khương Nặc cẩn thận ngửi khắp người cô một lần, xác định không có mùi của bé ba, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

“A Muội thật nghe lời, giữ nhà cẩn thận như vậy, con nhìn xem, không ăn gì hết mà cứ luôn canh chừng ở cầu thang.” Vu Nhược Hoa vô cùng cảm động: “Tìm đâu ra một con ch.ó ngoan biết trông nhà như vậy.”

Sắc mặt A Muội kiêu ngạo, ngẩng cổ chờ khen ngợi.

Khương Nặc xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: “Đúng thế, vẫn là A Muội ngoan nhất, hôm nay tao không tìm Border Collie chơi nữa, lần sau cũng được.”

Cái gì?

A Muội trợn tròn mắt, lần sau? Lần sau cũng không được!

Gâu ~!

Bé ba đáng ghét! Âm hồn bất tán!

Cho A Muội chút nước để uống xong, Khương Nặc đi xuống tầng 35 nói với Lý Mộng: “Chuẩn bị đi, ngày mai lại đi tới trung tâm giao dịch một chuyến.”

Lý Mộng có chút kinh ngạc: “Cô còn muốn tìm thứ gì nữa?”

“Không, ngày mai là ngày cuối cùng của thời gian giao dịch, trung tâm giao dịch sẽ tạm thời đóng cửa.”Cô hé miệng cười với Lý Mộng: “Ngày đó không tệ, thích hợp để vặt một ít lông dê.”

Lý Mộng nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-143.html.]

Ngày hôm sau, Khương Nặc bảo mẹ đi xuống tầng 35 cùng luyện tập với Lý Mộng.

Mẹ dùng d.a.o phay, đã định trước là phải đánh cận chiến, mà Lý Mộng thì xác định là b.ắ.n tầm xa, một khi bị áp sát thì cô ấy sẽ vô cùng bị động.

Cho nên Khương Nặc vẫn hy vọng Lý Mộng có thể luyện thân thủ một chút, ít nhất sẽ không bị luống cuống tay chân khi có người khác tới gần.

Cũng không nhất thiết phải dùng d.a.o nhưng cần tập động tác rút s.ú.n.g nhanh, né tránh, nổ súng, luyện các động tác liên hoàn này một cách nhuần nhuyễn.

Đối với Lý Mộng hiện tại mà nói, Khương Nặc quá mạnh, để mẹ luyện với cô ấy là vừa, hai người có thể cùng nhau tiến bộ, còn có thể bồi dưỡng một chút cảm giác ăn ý trong chiến đấu.

Đồng thời, để mẹ ở chung với cô ấy, nói chuyện nhiều hơn cũng có thể làm cho nội tâm Lý Mộng không còn quá cô đơn nữa.

Khương Nặc ít nói những lời gay gắt, cũng không nói được mấy lời quan tâm dịu dàng, nhưng mẹ cô thì lại khác.

Vu Nhược Hoa nhìn thì nhiệt tình hào phóng nhưng trên thực tế thì bà ấy không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng phải sau một thời gian dài quan sát bà ấy mới dần dần buông bỏ cảnh giác với Lý Mộng.

Nhưng bà ấy rất kín miệng, không nói thêm một câu dư thừa nào, luôn tự nhắc nhở mình không thể kéo chân con gái.

“Dì... Sức khỏe của dì cũng tốt quá rồi...” Lý Mộng thở phì phò, lau mồ hôi trán: “Cuối cùng cháu cũng biết vì sao Khương Nặc lại mạnh như vậy rồi, thì ra đều là do di truyền cả.”

“Đúng rồi, dì là bà già một đống tuổi nhưng sức lực cũng lớn lắm, còn Tiểu Nặc thì nó vẫn kiên trì rèn luyện, mỗi ngày đều phải tập luyện rất lâu, thể lực của con bé tốt như thế cũng bởi kiên trì rất lâu mới được. Cháu cũng đừng quá vội, cứ đi từng bước một, bây giờ cháu đã mạnh hơn người bình thường rồi.” Vu Nhược Hoa nói.

Lý Mộng gật đầu, lúc nghỉ ngơi, cô ấy vội vàng đi rót nước cho Vu Nhược Hoa.

Trên thực tế, Khương Nặc thỉnh thoảng cũng đưa cho Lý Mộng mấy quả cà chua mà cô trồng, tuy rằng đều là quả chưa hoàn toàn chính hẳn, hương vị cũng không ngon lắm nhưng tóm lại là vitamin tự nhiên.

TBC

Hơn nữa còn là cà chua có tưới nước suối không gian, có một chút linh lực yếu ớt, ăn nhiều một chút cũng có thể hỗ trợ cải thiện thể chất.

Vu Nhược Hoa cũng đã trồng mấy hạt giống ớt mà Lý Mộng đưa.

Từ khi gieo hạt đến khi thu hoạch, ít nhất cũng phải từ 3 đến 4 tháng, nước suối không gian sẽ đẩy nhanh quá trình này một chút nhưng vẫn mất khoảng ba tháng.

Bây giờ ớt đã nở hoa, chờ khi nào chín thì cô cũng sẽ đưa một ít cho Lý Mộng.

Đương nhiên, cô sẽ không đưa những quả quá tốt cho cô ấy. Trong thời tiết như thế này, trồng cây lên được đã khó rồi chứ nói gì đến chuyện xanh tươi non mềm được.

Đối với Khương Nặc mà nói, không gian chính là bí mật tuyệt đối, ngoại trừ người thân nhất ra thì không thể tiết lộ cho ai khác, cô chỉ có thể làm được đến mức này.

Vu Nhược Hoa uống chút nước ấm, bà ấy cũng đã từng ở tầng 35, bây giờ nhìn lại thấy thay đổi rất nhiều, phòng khách gần như không có gì, hoàn toàn trống rỗng, bây giờ chỉ có một cái giường sô pha và một cái bàn trà.

“Lý Mộng, sao cháu cứ ngủ trong phòng khách thế?”Bà ấy hỏi: “Trời lạnh rồi, hay là cháu vào phòng ngủ ngủ đi.”

“Cháu ngủ ở chỗ này rất tiện để nghe động tĩnh bên ngoài, trong phòng ngủ xa quá.” Lý Mộng trả lời.

Cô ấy nhất quyết ngủ ở chỗ này cũng là bởi luôn ghi nhớ nhiệm vụ canh cửa của mình, Vu Nhược Hoa cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Ngủ trên ghế sô pha có thoải mái không? Sao cháu không chuyển giường ra ngoài, cháu đốt một chậu than rồi đặt ở dưới gầm giường, ngủ như thế mới ấm được.”

Lý Mộng mím môi mỉm cười, sự quan tâm của những người lớn tuổi khiến cô ấy cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Không sao đâu ạ, cháu có chăn lông cừu, có thêm nệm nữa, đốt than rồi nên ngủ cũng không lạnh. Cháu quen ngủ ở đây rồi, chất lượng giấc ngủ cũng không tệ lắm.”

Bây giờ Lý Mộng dùng bếp điện từ để nấu cơm, số củi gỗ dự trữ trước kia không cần dùng tới nữa, toàn bộ lấy ra sưởi ấm, trong phòng quả thực rất ấm áp.

Luyện tập mấy tiếng đồng hồ, Vu Nhược Hoa liền trở về tầng 36 để nấu cơm.

Thấy thời gian cũng đã gần đến, Khương Nặc cũng đi xuống tầng 35, lúc này Lý Mộng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài.

Bọn họ đã hẹn nhau cùng đi ra ngoài kiếm chút lông dê.

Mang chiếc thuyền xung kích xuống tầng hai, lúc đang bơm hơi, Lý Mộng vẫn đang khen ngợi Vu Nhược Hoa.

“Dì giỏi thật đấy, biết nấu ăn, biết phân biệt rau dại, biết trồng cây, cũng biết rất nhiều kiến thức trong cuộc sống mà chúng ta thiếu nữa, tất cả đều là kinh nghiệm tích lũy được, quá nhiều thứ đáng giá cho chúng ta học hỏi.”

Loading...