Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:54
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ tôi lớn lên ở nông thôn, trồng trọt, cho heo ăn, cho gà vịt ăn, đều là những công việc làm từ nhỏ đến lớn. Trên mu bàn tay bà ấy có một vết sẹo to lắm, chính là lúc 9 tuổi cắt cỏ cho heo không cẩn thận cắt trúng tay, sau này bà ấy vào thành phố làm việc nên tất cả tâm tư của bà ấy đều dồn vào việc chăm sóc tôi.” Khương Nặc nói nhỏ.

Vu Nhược Hoa rất ít khi nhắc đến gia đình mẹ của mình nhưng Khương Nặc mơ hồ biết được mẹ cô là chị cả trong nhà, phía dưới còn có một em gái, cuối cùng mới sinh em trai.

Từ nhỏ bà ấy đã phải học cách làm việc, việc gì cũng phải làm, người trong nhà đều cưng chiều em trai.

Cho nên sau này khi bà ấy sinh con gái liền âm thầm thề, bà đây sẽ nuông chiều con gái mình, ai dám bảo con gái không quý giá chứ? Cho dù bà đây không có tiền cũng muốn chiều chuộng con gái mình như công chúa!

Chỉ cần bà đây sẵn lòng!

Nhiều năm như vậy, bà ấy quả thật đã làm được.

Cho dù cha cô mất sớm, một mình bà ấy mở quầy hàng chống đỡ cuộc sống nhưng cũng chăm sóc cho Khương Nặc rất chu đáo. Thấy con nhà người ta có thì bà ấy cũng cắn răng mua cho con mình, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ khiến cô phải tủi thân.

Sự khôn ngoan và trí tuệ của Vu Nhược Hoa đều được tôi luyện từng chút một trong những va chạm của cuộc sống.

Bà ấy biết làm thế nào để che giấu những bí mật quan trọng với Lý Mộng, cũng thể hiện sự ấm áp chân thành của mình.

Bà ấy sẽ đề phòng tất cả mọi người, vô thức chắn Khương Nặc ở phía sau mình. Ở độ tuổi này mà bà ấy vẫn kiên quyết vung d.a.o mỗi ngày 2.000 lần, đối luyện với Lý Mộng, không ngừng nâng cao bản thân mình.

Bà ấy luôn nói mình thất học, không biết cách ăn nói, nhưng Khương Nặc cảm thấy, bà ấy chính là người mẹ thông minh nhất thế giới.

Rất nhiều chuyện, cho dù Khương Nặc không sắp xếp cho bà ấy nhưng bà ấy cũng biết nên làm gì.

Bà ấy đáng để Khương Nặc cố gắng bảo vệ.

...

Mỗi ngày nước đều rút đi từng chút một.

Đến bây giờ, trong tiểu khu chỉ còn ngập khoảng 2 mét.

Cho dù không có thuyền thì cũng có thể hoạt động bên trong tiểu khu.

Nhưng đây là bởi vì địa thế của tiểu khu cao, nếu đi xa hơn một chút thì sẽ thấy những nơi khác trong thành phố vẫn còn ngập đến tầng ba, muốn cho nước rút hẳn thì vẫn cần thêm một thời gian nữa.

So với sau khi nước rút, Khương Nặc cảm thấy lúc này đi ra ngoài càng thuận tiện hơn.

Dù sao cô cũng có thuyền xung kích, tốc độ rất nhanh, có thể lướt thẳng trên nước, chỉ cần vòng qua một số công trình kiến trúc là sẽ đến vùng ngoại thành, vậy thì rất thuận tiện.

Sau khi nước rút, tình hình trên mặt đất rất phức tạp, trong thời gian ngắn xe căn bản không thể chạy được bởi vì không có ai dọn đường.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Khương Nặc chuẩn bị làm ba chuyện.

Ngày mai sẽ đi thị trấn Mai Dương một chuyến để xem thử có thể thu được vũ khí hay không.

Tiện đường ghé qua xưởng đóng hộp ở huyện Lân.

Hoàn thành việc chuyển nhà trước thời hạn.

Thuyền xung kích rất nhanh đã đến gần tiểu khu.

Khương Nặc và Lý Mộng đều mặc áo khoác màu đen rộng thùng thình, đội mũ che tóc, đeo khẩu trang, quấn khăn quàng cổ che mặt, lại mặc áo mưa màu đen.

Thoạt nhìn, ngay cả là nam hay là nữ cũng không phân biệt được.

Ngoại trừ các cô, ở gần tiểu khu còn có những chiếc thuyền khác, mọi người đều đứng quan sát và chờ đợi từ khoảng cách 10 mét.

Lần này Lý Mộng mang theo s.ú.n.g trường, cô đeo s.ú.n.g trên cổ, dùng một một chiếc khăn quàng lớn che lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-144.html.]

Trong túi áo cất đạn và ná cao su.

Bởi vì là thủy chiến nên không cần cân nhắc tính linh hoạt của bản thân, Lý Mộng liền trang bị vũ khí toàn thân, chỉ coi mình là pháo đài.

Khương Nặc phụ trách lái thuyền, trong tay chỉ chuẩn bị một cái ná cao su.

Cái ná này là Ngô Đại Hà mới làm cho cô, tay cầm rất dài, có thể chịu được lực kéo 100 cân, Khương Nặc cầm trong tay liền thử b.ắ.n đạn 14 ly, hai viên đạn liên tục b.ắ.n ra, cả hai lần đều b.ắ.n vào cùng một chỗ, trực tiếp b.ắ.n ra một cái hố trên bức tường xi măng ở phía xa.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trung tâm giao dịch dần dần có thuyền đi ra, trên thuyền đều chở vật tư trao đổi.

Những người canh giữ ở gần đó cũng bắt đầu rục rịch.

Khương Nặc thấy có một nhóm người chèo thuyền, lặng lẽ đuổi theo một thuyền người sống sót.

Khương Nặc có ấn tượng với những người sống sót này, là những người sống sót trong một khu dân cư kiểu cũ, tổ chức cùng nhau thu thập vật tư đi ra đổi lương thực, ai nấy đều xanh xao vàng vọt, không ngờ cũng có thể trở thành mục tiêu bị đánh cướp.

Khương Nặc lái thuyền, đuổi theo nhóm người này từ đằng xa.

Sau khi lách qua khu dân cư, lại chạy thêm một đoạn đường, thấy xung quanh không có ai chú ý, cô liền cầm ná cao su lên.

Cách khoảng 20 mét, cô kéo căng ná cao su lên, trong tay cầm 3 viên đạn 14 ly, đồng loạt b.ắ.n ra.

Nhóm người này ngồi trên một chiếc thuyền ghép bằng những tấm ván gỗ, bị bi thép liên tục b.ắ.n trúng thủng một lỗ trên ván, nước lập tức tràn vào, nhóm người kia lập tức phát ra những tiếng kêu kinh hoàng.

Bọn họ thậm chí còn không nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khương Nặc quan sát từ phía xa, thấy thuyền của bọn họ đang dần dần chìm xuống liền lái thuyền xung kích trở về, kết thúc đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này.

Rất nhanh, cô đã nhìn thấy chiếc thuyền xung kích của anh em họ Chương.

Trên hai chiếc thuyền xung kích cỡ lớn chứa đầy vật tư.

Với thị lực và thính lực của Khương Nặc, theo dõi hai chiếc thuyền xung kích lớn như vậy, căn bản không cần kéo gần khoảng cách.

Cô vẫn luôn đi theo từ xa cách khoảng 200 mét.

Cho dù sau khi thuyền xung kích rẽ vào tòa nhà, cô cũng không lo lắng mất dấu nó, dù sao tiếng động cơ kia quá lớn.

Nếu không phải cần cân nhắc đến khoảng cách b.ắ.n s.ú.n.g thì cô còn có thể đi theo từ xa hơn.

Người dẫn đầu nhóm người này chính là người đàn em của tổng giám đốc Chương, anh ta ngồi trên thuyền xung kích hút thuốc, chỉ huy mọi người lái thuyền.

“Tổng cộng có 8 người.” Lý Mộng nói, thần thái của cô ấy vừa bình tĩnh vừa tự tin: “Cứ giữ khoảng cách này, chúng ta có thể đánh trúng.”

Khương Nặc gật đầu: “Cứ đi theo rồi tìm nơi thích hợp, chung quanh đây có nhiều tiểu khu, sẽ bị chú ý.”

“Được rồi, nhưng tại sao tôi thấy bọn họ cũng đi về hướng ít người nhỉ? Đi tiếp về phía trước hẳn là hướng đường cao tốc rồi.” Lý Mộng có chút nghi hoặc: “Chẳng lẽ cứ điểm của bọn họ là ở khu công nghiệp à?”

Khương Nặc mỉm cười: “Không phải, tôi biết người dẫn đầu này, ông chủ của anh ta họ Chương, tên là Chương Tam Bình. Cô có nhớ khi chúng ta xử lý thịt dê, có người mò tới gây rối không? Nhóm người kia và nhóm người này là cùng một bọn.”

Nhắc tới những người đó, ánh mắt Lý Mộng càng lạnh lùng hơn: “Thì ra là bọn họ.”

TBC

Những người này đi đâu cướp nấy, g.i.ế.c người cướp của khắp nơi, mỗi người trong số họ đều đáng chết.

“Lần trước tôi thẩm vấn gã đầu trọc kia, anh ta đã nói về tình huống của tổng giám đốc Chương này rồi. Tâm phúc đắc lực nhất dưới tay ông ta tên là Phương Viễn nhưng đã bị tôi ném xuống nước rồi. Trong tay tổng giám đốc Chương kia có tài nguyên, ông ta bỏ ra thuyền xung kích rồi mời chào mấy tội phạm bỏ trốn, bọn côn đồ cướp vật tư khắp nơi cho ông ta. Phần lớn những thứ cướp được đều phải nộp lên hết, theo thời gian trôi qua, những người này cũng cảm thấy khó chịu, cộng thêm Phương Viễn c.h.ế.t rồi, tổng giám đốc Chương lại chiêu mộ quá nhiều người như vậy nên ông ta căn bản không thể quản được.”

Khương Nặc phân tích: “Bình thường mà nói, có cần thiết phải mang nhiều vật tư như vậy đến trung tâm giao dịch cộng đồng không?”

Được cô nhắc nhở, Lý Mộng cũng phát hiện có gì đó không đúng: “Không sai, ai mà không biết bây giờ căn bản không cách nào đổi được lương thực, bọn họ lại không thiếu vật tư, kéo nhiều đồ như vậy tới đây làm gì?”

Loading...