Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:07:03
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến huyện Lân.
Đây là nơi Khương Nặc chưa từng đến bao giờ, cũng không có ký ức gì với huyện này cả.
Đối với cái xưởng đóng hộp này, cô cũng chỉ là nghe được một chút tin tức mà mấy người hâm mộ lão già kia nói chuyện mà thôi.
Cũng may Khương Nặc có ấn tượng rất sâu đậm với món thịt nguội đó, mà nhà máy đồ hộp ở huyện Lân có sản xuất món thịt này chỉ có một chỗ, rất nhanh cô đã tìm thấy nó ở trên bản đồ.
Đáng tiếc bản đồ hiện tại không thể chỉ đường, chỉ có thể xem vị trí.
Sau khi đi dọc theo đường cao tốc, cô tìm được vị trí đại khái của xưởng đóng hộp, vốn là một khu công nghiệp.
Bình thường mà nói, các khu công nghiệp đều xây ở vùng ngoại thành, rõ ràng khu công nghiệp này cũng thế, không chỉ xây ở vùng ngoại thành mà còn ở trên một sườn núi.
Một khu công nghiệp ở ngoại thành của một huyện thành, lúc đầu tư và tuyển dụng tuyên truyền rất rầm rộ nhưng quá trình vận hành phát triển lại là đầu voi đuôi chuột, tỷ lệ lấp đầy nhà xưởng rất thấp, người ở thưa thớt, chẳng trách lão già c.h.ế.t tiệt này có thể trốn lâu như vậy.
Sau khi tìm được địa điểm, Khương Nặc thu thuyền xung kích vào không gian, ghi nhớ vị trí của xưởng đóng hộp rồi chậm rãi đi lên.
Bùn trên mặt đất rất sâu, đường không dễ đi.
Con đường uốn lượn, thảm thực vật tươi tốt nhưng cũng không có rừng cây quy mô lớn.
Khương Nặc vừa đi vừa tìm, tìm được hai địa điểm tương đối giống nhau, đều được xây dựa vào sườn núi, bị một mảng lớn thảm thực vật bao phủ. Nếu không chú ý nhìn, căn bản sẽ không nhận thấy trong đó có nhà cửa kiến trúc.
Cô chậm rãi bước tới, cẩn thận lắng nghe.
Cuối cùng, cô nghe thấy một tiếng thở rất nông.
Khương Nặc khẽ liếc nhìn qua, theo âm thanh kia, cô nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn thẳng vào cô từ phía sau thảm thực vật, xuyên qua khe hở trên miếng giấy dán cửa sổ.
Ánh mắt kia cực kỳ lộ liễu.
Khương Nặc giấu tầm mắt, âm thầm cười lạnh, cố ý kéo khẩu trang xuống, đồng thời ngẩng đầu nhìn bốn phía giống như đang tìm đường.
Trong nháy mắt, tiếng hít thở kia trở nên dồn dập hơn.
Khương Nặc biết là lão già kia đang nhìn mình liền cố ý xoay người, đi về hướng ngược lại.
Đồng thời chăm chú lắng nghe, quả nhiên, tiếng hít thở của lão già kia ngày càng lớn hơn, rất nhanh đã biến thành tiếng bước chân.
Xem ra là ông ta đã đuổi theo ra ngoài rồi.
Nếu cứ tập trung lắng nghe như vậy sẽ dễ mệt mỏi, để bảo trì trạng thái, Khương Nặc không tập trung lắng nghe nữa, nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân kia đã rõ ràng đến mức cô không cần tập trung mà vẫn có thể nghe thấy.
Thân thể lão già này cũng không tệ lắm, bước chân rất nhẹ nhàng.
“Cô gái, cô gái?”
Nghe thấy tiếng động, Khương Nặc quay đầu lại.
Lão già vẫn là lão già kia, mặc một bộ quần áo nhà máy màu xanh xám, khoác một chiếc áo khoác bông màu xanh lá, đầu hói, răng vàng khè.
“Ông gọi cháu à?” Khương Nặc nhìn ông ta.
“Đúng vậy.” Lão già kia nhếch môi cười cười, dường như đang cố gắng giả bộ hiền lành: “Sao cháu lại đi loanh quanh ở đây một mình? Ở đây bình thường không có ai tới cả, nguy hiểm lắm.”
“Cháu tới tìm người.” Khương Nặc ăn ngay nói thật.
Lão già kia cười càng thêm hớn hở, ông ta ho khan nói: “Cô gái, trời mưa lâu như vậy rồi, cả điện cả nước đều bị cắt hết, nước ngập mênh m.ô.n.g thế này có lẽ vật còn người mất rồi. Cháu muốn tìm người thì có thể không có hy vọng lắm đâu. Thế này đi, ông thấy trời cũng sắp tối rồi, cháu một mình đi loanh quanh như vậy thật sự rất nguy hiểm, cháu có muốn vào trong nhà xưởng chúng ta nghỉ ngơi một chút không?”
Nói xong, ông ta lấy một cái hộp từ trong túi ra.
Vỏ hộp quen thuộc, món thịt nguội quen thuộc.
TBC
Vẫn dáng vẻ ấy, mùi hương ấy.
Ông ta thành thạo mở nắp hộp ra, để cho mùi thơm của món thịt nguội tỏa ra ngoài, cầm đến trước mặt Khương Nặc quơ quơ: “Cháu đói bụng không? Ăn một chút gì đi, trong xưởng chúng ta vẫn còn đấy, cháu đi cùng ông qua đó muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-148.html.]
Khương Nặc lập tức cảm thấy có chút buồn cười.
Cái này gọi là gì nhỉ, vận mệnh tái diễn sao?
Nhìn thấy nụ cười khẽ trên môi cô, trong mắt lão già kia lại hiểu là niềm vui khi nhìn thấy thịt, trong lòng không khỏi đắc ý.
Ông ta biết ngay mà.
Tuy rằng ông ta vẫn luôn đóng kín cửa lâu như vậy, cứ trốn mãi trong xưởng không đi đâu hết, đây là lần đầu tiên ông ta đi ra ngoài, nhưng mưa liên tục không ngừng, ông ta cũng biết ở bên ngoài tình hình nước ngập vô cùng nghiêm trọng.
Hiện tại không có ai là không muốn ăn.
Tháng đầu tiên mưa to, ông chủ xưởng đưa vợ ông ta về đây. Lúc đó nước lũ đã tràn tới ở bên rìa nhà xưởng, ông chủ và bà chủ chèo một chiếc thuyền nhỏ tới đây bất chấp mưa ầm ầm đổ xuống.
Nhưng cánh cửa đã bị ông ta đóng chặt từ lâu, lại chuyển toàn bộ máy móc cỡ lớn trong xưởng tới để chặn cửa lại.
Tất cả các cửa sổ đều bị ông ta dùng ván gỗ và thanh sắt đóng đinh.
Ông chủ ở bên ngoài liều mạng đập cửa la hét.
Nếu như có một chớp mắt ông ta cảm thấy do dự không biết có nên mở cửa hay không thì đó cũng chỉ bởi vì khuôn mặt trắng nõn của bà chủ khiến ông ta nổi lên tham niệm, tuy nhiên, cân nhắc đến chuyện ông chủ cao lớn khỏe mạnh, chắc chắn mình không thể đánh lại được nên cuối cùng vẫn lựa chọn giả điếc.
Ông bà chủ hét đến khàn cả giọng, cố gắng phá cửa nhưng cũng vô dụng, dù có làm cách nào cũng không thể vào được nên đành phải chèo thuyền đi.
Mưa càng lúc càng lớn, cửa không thể mở được, không muốn đi cũng phải đi.
Có lẽ người muốn tìm cũng lại tới nữa, nhưng cũng không biết có phải sau đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, tóm lại, từ ngày đó trở đi không có ai tới đây nữa.
Sau khi nhà xưởng này bị thảm thực vật bên ngoài bao phủ hoàn toàn thì nó gần như đã biến mất khỏi ngọn núi này.
Trong phòng cũng trở nên càng thêm ẩm ướt, thời tiết mỗi ngày trở nên lạnh hơn, tuy rằng nước rút nhưng không có người nào phát hiện ra ông ta cả.
Mỗi ngày ông ta đều ăn thịt, dùng nước mưa nấu canh, sống rất thoải mái.
Chỉ là hơi quá nhàm chán, mỗi ngày ông ta cũng chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Khó khăn lắm mới chờ được một người phụ nữ tới đây, lại còn là một cô gái xinh đẹp quyến rũ đến vậy, nhất định sẽ không thả cho cô ta chạy được.
Đêm nay có thể hưởng phúc rồi.
Nghĩ đến đây, lão già kia lại càng nhiệt tình hơn, cầm hộp thịt nguội tiếp tục lắc lư trước mắt Khương Nặc.
“Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, vào trong sưởi ấm một chút. Đây là xưởng chuyên đóng đồ hộp, có rất nhiều loại, chắc chắn có thứ mà cháu thích.”
Khương Nặc nhìn ông ta: “Ông chắc chắn là muốn cháu vào đó sao?”
Trong nháy mắt, lão già kia cảm thấy có gì đó không ổn, có phải người phụ nữ này quá bình tĩnh rồi không?
Không có loại hiệu quả như trong tưởng tượng của ông ta, rằng sau khi ông ta lấy đồ hộp ra, người phụ nữ đói khát sẽ lập tức quỳ liếm.
Nhưng không sao cả, cô càng cư xử như vậy thì lão già kia lại càng muốn nhìn dáng vẻ quỳ l.i.ế.m của cô hơn.
Trước kia, những cô gái trẻ như thế này ai cũng tự cho là rất giỏi, nếu có ai đó ở trên xe buýt dựa vào người các cô thì ai nấy đều cau mày tránh đi, có người còn bịt mũi che miệng, ghét mùi hôi trên cơ thể ông ta nữa.
Thật đúng là phách lối quá mà, chỉ đụng vào người một chút thôi chứ có gì đâu? Hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là kính già yêu trẻ.
Bây giờ thì khác rồi.
Khắp nơi đều bị nước nhấn chìm, ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Một người phụ nữ yếu đuối thì có thể làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, lão già kia cười cười: “Đương nhiên, đi theo ông đã.”
Lão già kia dẫn Khương Nặc leo lên nóc nhà xưởng.
Trên nóc nhà có một cánh cửa, là cánh cửa duy nhất mà ông ta không bịt kín, bình thường chỉ dùng một cái khóa sắt lớn để khóa lại, ông ta lại tự mình đóng một cái then cửa kiểu cũ.
Cho đến thời điểm này, những thứ cũ vẫn còn dùng rất tốt.