Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:07:07
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cất container xong, cô mặc áo mưa, đội mũ, đeo khẩu trang, vẫn kéo khăn quàng cổ che mặt.

Sau đó đi tới bên mép nước, lấy thuyền xung kích ra quay về hướng thị trấn Mai Dương.

Thuyền xung kích tốc độ rất nhanh, chưa đầy nửa giờ đã đến gần thị trấn Mai Dương.

Lúc này vẫn còn sớm, cô không quay lại homestay mà chỉ đi vòng quanh phố cổ ở khoảng cách từ xa.

Nơi nào có người sinh sống thì chắc chắn sẽ có dấu vết.

Chỉ cần kiên nhẫn đi tìm là được.

Khương Nặc không muốn đi tới quá gần phố cổ để tránh đánh rắn động cỏ, liền lái thuyền xung kích ra càng xa hơn, từ khoảng cách xa tìm ra dấu vết.

Không lâu sau, cô thực sự đã tìm được.

Bên đường có một căn nhà cổ hai tầng, từ khe cửa sổ có một làn khói đen nho nhỏ bay ra.

Có người đang đốt lửa bên trong.

Có thể là nấu nước, hoặc là nấu cơm.

Khương Nặc lái thuyền xung kích chậm rãi đi qua, nhưng không tới quá gần.

Nếu đối phương có súng, nếu ở quá gần sẽ bị b.ắ.n trúng.

Chẳng mấy chốc, khói đã biến mất.

Khương Nặc thầm hiểu ra, là bởi vì cô tới gần nên đã khiến người bên trong lập tức tắt lửa.

Cô khẽ cau mày, một tay cầm súng, tay kia điều khiển thuyền xung kích, cố ý tới gần thêm mấy mét để tạo áp lực lên đối phương, xem bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào, đồng thời tập trung tinh thần lắng nghe, lưu ý toàn bộ động tĩnh.

Không có phản ứng.

Đối phương hoặc là rất cẩn thận, hoặc là rất sợ hãi.

Khương Nặc thử thăm dò lại tới gần thêm mấy mét.

Lúc này, cô đã có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Mấy tiếng hít thở khác nhau, gấp gáp và đè nén đan xen vào nhau, nhịp tim cũng rất hỗn loạn.

Khương Nặc dần dần đã có thể phân biệt được cảm xúc mà những âm thanh này truyền tải, phản ứng trong tiềm thức của con người so với nét mặt động tác thì càng đáng tin hơn.

Bên trong có không ít người, không dưới 10 người.

Cô thả hết toàn bộ tinh thần lực vào thính giác để lắng nghe những vẫn không thể đếm được chính xác có bao nhiêu người nên đành phải từ bỏ, dù sao cũng không ít.

Tất cả những người này đều rất khẩn trương, tiếng hít thở cố đè lại thật khẽ nhưng vẫn có tiếng răng không ngừng va vào nhau.

Bọn họ đang sợ hãi, còn có người đang run rẩy.

Hầu hết là những người sống sót trong thị trấn đang lặng lẽ ẩn náu bên trong.

Bởi vì vẫn còn sớm nên bọn họ đốt lửa, nhưng sau khi phát hiện có người liền lập tức dập lửa, cũng lo lắng co ro lại với nhau.

Run rẩy như thế, trong tay chắc chắn không có súng, nếu có chỗ dựa, sẽ không có phản ứng này.

Hơn nữa, một căn nhà ở độ cao này thì còn bị nước lũ nhấn chìm trước đó không lâu, bên trong vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, trong phố cổ cũng không phải không có căn nhà cao hơn, nếu trong tay có s.ú.n.g thì không cần phải tụ tập nhiều người như vậy ở chỗ này.

Khương Nặc dừng thuyền xung kích, không tiếp tục tới gần nữa.

Vốn định bắt một người để hỏi tình huống về phố cổ một chút, nhưng đối phương đã hoảng sợ như thế thì thôi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-150.html.]

Nhìn bọn họ sợ hãi đến như vậy, tất nhiên là đã gặp kẻ ác rồi.

Nếu không thì tại sao thấy có người đến gần mà lại sợ đến vậy?

So với tìm những người sống sót này, chẳng thà cô bắt kẻ ác tới để hỏi còn hơn.

Nghĩ tới đây, Khương Nặc dứt khoát thay đổi phương hướng, chuẩn bị rời đi.

Sau khi lái thuyền xung kích đến chỗ bốn phía không có người, Khương Nặc dùng thuyền nhỏ đổi lại với thuyền xung kích, rất nhanh đã trở lại homestay, đi tìm Lý Mộng trước.

Không ngờ Lý Mộng lại mang đến cho cô một bất ngờ.

Đẩy cửa phòng ra, Khương Nặc nhìn thấy một người đàn ông bị trói tay chân, còn nằm trên mặt đất giãy dụa, miệng không ngừng chửi bới.

“Đồ khốn kiếp, nếu mày không thả tao ra, tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày.”

Đương nhiên Lý Mộng không để ý đến ông ta, sắc mặt cô ấy lạnh lùng, cảnh giác nhìn ông ta, cầm ná cao su trong tay chuẩn bị sẵn sàng có thể kéo ra bất cứ lúc nào.

Lý Mộng trói người người đàn ông kia thật kỹ, quấn dây thừng quanh tay chân năm sáu vòng, còn kéo áo khoác của ông ta xuống buộc chung một chỗ với dây thừng ở sau lưng.

“Làm sao bắt được vậy?” Khương Nặc bước lên trước hỏi.

Lý Mộng thấy cô đã về thì lập tức yên tâm hơn rất nhiều, cất ná cao su rồi nói: “Theo cách mà cô đã nói, tôi mở cửa sổ ra một chút, treo một miếng thịt dê hun khói ở bên cạnh, từ xa đã nhìn thấy người này cứ nhìn chằm chằm, tôi trốn ở một bên nhìn ông ta đi vào, sau đó ngồi chờ người ở lối vào hành lang.”

Cô ấy dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi không xác định được ông ta là người tốt hay kẻ xấu bèn bảo ông ta đừng tới gần. Ông ta thấy trong tay tôi chỉ có một chiếc ná cao su liền ngông cuồng nói phải thu thập tôi, làm thịt tôi. Tôi thấy ông ta không giống người tốt bèn dùng ná cao su b.ắ.n vào gáy ông ta, ông ta lập tức vỡ đầu chảy máu, sau đó mất đi ý thức, tôi liền trói người kéo vào đây. Sau đó xuống dưới giấu thuyền của ông ta đi, phòng ngừa bị người khác nhìn thấy.”

“Chuyện xảy ra từ khi nào?” Khương Nặc hỏi.

“Mới sáng nay thôi.” Lý Mộng trả lời: “Thuyền của ông ta là thuyền cao su có mái chèo, nhìn cũng không tệ lắm, tôi đã xả hơi ra và cất thuyền đi rồi.”

Trước đó Khương Nặc với Lý Mộng lái thuyền cao su xung kích ra ngoài, chỉ khác là trên thuyền có gắn thêm một bộ đẩy cơ động, mỗi lần lên xuống các tòa nhà thì xả hơi ra, lúc cần lại lắp bộ đẩy lên, khá là thuận tiện.

Thuyền dùng lần này là thuyền xung kích cỡ lớn vừa đoạt được, chất liệu nhựa thủy tinh, chỉ có thể tháo thiết bị đẩy xuống rồi khóa thuyền dưới lầu.

Thuyền cao su để Lý Mộng lái trở về, còn cô thì tự chèo thuyền nhỏ ra ngoài.

Khương Nặc nhìn thuyền cao su bị Lý Mộng để trong góc, âm thầm lắc đầu, loại thuyền này vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền, rất mỏng, là nhựa PVC một lớp. Khi nước cạn, nhánh cây hoặc đá nhọn một chút đều có thể dễ dàng chọc rách nó, bởi vì buồng khí bên trong không được làm tốt nên rách thì chỉ có thể chờ chìm.

Tính thực dụng còn không bằng thuyền nhỏ chắp vá của Ngô Đại Hà.

Những chiếc thuyền kayak đắt tiền hơn thực sự rất chắc chắn, bởi vì ngoài lớp PVC ở tầng ngoài, còn có sợi polyeste sau khi phủ PVC lên tạo thành chất liệu tổng hợp, giống như xi măng thêm thép, vậy thì mới có thể tránh bị chọc rách hoặc là đ.â.m thủng.

Từ chiếc thuyền này có thể nhìn ra người này chỉ hoạt động ở gần khu phố cổ, chưa từng đi xa.

“Hai con đĩ không muốn c.h.ế.t thì thả tao ra! Nghe thấy chưa? Tụi mày xong đời rồi, nhanh chóng cầu tình thì ông đây còn tha cho một mạng, có biết ông đây là ai không? Con mẹ nó, có nghe thấy không?”

Lúc Khương Nặc nhìn về phía thuyền cao su, trong miệng người đàn ông vẫn không ngừng mắng chửi.

Khương Nặc quay sang nhìn Lý Mộng rồi nói: “Lần sau gặp phải loại người này cứ cho ông ta hai đao thì lỗ tai sẽ được thanh tịnh, hoặc dùng ná cao su b.ắ.n phế một con mắt của ông ta cũng được.”

“Mày dám!! Mày dám??” Người đàn ông nghe xong thì bắt đầu điên cuồng giãy dụa, giống như một con cá nhảy ra khỏi vại nước, không ngừng vỗ thân thể lăn lộn trên mặt đất.

Khương Nặc cho Lý Mộng một ánh mắt, Lý Mộng gật đầu, kéo ná cao su b.ắ.n ra hai viên đạn 8 ly, viên thứ nhất b.ắ.n sượt qua mắt trái ông ta, m.á.u lập tức tuôn ra, viên thứ hai trực tiếp b.ắ.n vào trong mắt.

Người đàn ông lập tức không mắng được nữa, trong miệng chỉ còn lại tiếng gào thét đau đớn.

Khương Nặc lại nói: “Nếu ông ta còn không ngậm miệng thì b.ắ.n vào con mắt còn lại.”

“Được.” Lý Mộng lại kéo ná.

Người đàn ông lập tức trở nên thành thật, không mắng chửi người cũng không kêu nữa, đầu chạm đất đau đớn đến co rút cả người.

TBC

“Đối với loại người này không cần có lòng đồng tình, nếu như hôm nay là cô rơi vào tay ông ta thì kết cục sẽ thảm gấp mười lần như thế này.”

Lý Mộng hừ một tiếng: “Yên tâm, tôi sẽ không như vậy.”

Loading...