Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:07:09
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc kéo cái ghế dựa tới ngồi ở trước mặt người đàn ông: “Từ giờ trở đi, tôi hỏi cái gì thì ông trả lời cái đó, đừng có giở trò với tôi, nếu không ông cũng biết hậu quả rồi đấy.”

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ dùng con mắt còn lại nhìn cô với vẻ oán độc, ánh mắt kia như thể muốn chặt cô thành tám khối.

Khương Nặc cười lạnh: “Lý Mộng, b.ắ.n tiếp đi.”

Lý Mộng không nói hai lời liền kéo ná cao su b.ắ.n thêm hai phát, lập tức b.ắ.n thủng một con mắt khác của ông ta.

Cuối cùng người đàn ông vẫn không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đến mức gần như ngất đi.

Khương Nặc chờ ông ta bình ổn lại và có thể nghe rõ người khác nói chuyện thì mới nói: “Tôi hỏi cái gì ông đáp cái đó, đừng để tôi nói lại lần thứ ba.”

Cuối cùng người đàn ông cũng thành thật hẳn, giật mình nói: “Cô... cô hỏi đi.”

“Ông là ai, tên là gì, người ở đâu?”

TBC

“Tôi... tên là Tôn Duy Dân, người ở thị trấn Mai Dương.”

Dáng vẻ của ông ta khoảng chừng hơn 40 tuổi, nói tiếng phổ thông không được tốt, trong giọng nói mang theo khẩu âm nồng đậm.

“Làm nghề gì?”

“Trước kia là... hội trưởng của thương hội phố cổ, hiện tại là hội trưởng của ủy ban quản lý lâm thời.” Tôn Duy Dân thành thật đáp.

Khương Nặc nhướng mày nói với Lý Mộng: “Không tệ, cô đã câu được một con cá lớn rồi.”

Tính chất của loại ủy ban quản lý lâm thời này cũng không khác gì ban quản lý tòa nhà của Vương Cường, vai trò của Tôn Duy Dân cũng gần giống như Vương Cường.

Thời kỳ đầu của tận thế, bọn họ lấy danh nghĩa quản lý để thuận tiện vơ vét vật tư.

Đồ vật đã đến tay bọn họ, còn không phải mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm sao?

“Tình hình trên thị trấn bây giờ thế nào rồi, ông nói cho cẩn thận.” Khương Nặc lại hỏi.

Tôn Duy Dân chịu đựng đau đớn, đứt quãng khai ra tình hình của thị trấn Mai Dương.

Thị trấn Mai Dương không lớn, chủ yếu là mấy con phố cổ, còn có hai khu vườn cũ, ngày thường không nhiều người, chỉ cuối tuần hoặc ngày nghỉ sẽ có lượng lớn du khách tới chơi.

Phố cổ chủ yếu là bán chút hàng mỹ nghệ, đồ trang sức giá rẻ, thảo dược, đồ ăn vặt, cũng có quán lẩu và quán rượu, tổng thể coi như không tệ, cuộc sống của mọi người cũng khá thong dong.

Sau đó nhiệt độ càng ngày càng cao, khi nhiệt độ lên đến 45 độ, trên phố cổ gần như không có du khách đến, nhiệt đến 50 độ, tất cả cửa hàng cũng toàn bộ đóng cửa.

Người mở cửa hàng ở nơi này chỉ có một số ít là người địa phương, phần nhiều là người từ bên ngoài đến, thời điểm đó không có cách nào làm ăn, một nhóm người đã đóng cửa rời đi, trên thị trấn còn lại không đến một trăm người.

Sau đó, mưa lớn ập tới.

Thị trấn Mai Dương địa thế thấp, hệ thống thoát nước cũng không tiên tiến, ngày đầu tiên đã ngập rất sâu, Tôn Duy Dân đứng ra tổ chức mọi người cấp cứu đồ vật trước, nhanh chóng dời vật tư đến văn phòng thương hội.

Nhưng các loại vật tư thực sự quá nhiều, thương hội không đủ chỗ để chứa, bọn họ lại trưng dụng nhà dân ở tầng trên để cất trữ.

Vốn tưởng rằng mưa sẽ nhanh tạnh, tất cả rồi sẽ trở lại bình thường, nhưng mưa cứ rơi mãi không dứt, nước ngập càng ngày càng cao, tòa nhà trụ sở thương hội cao nhất chỉ có bốn tầng, đã sắp ngập đến nơi rồi.

Lúc này, Tôn Duy Dân thành lập ban quản lý lâm thời, đương nhiên ông ta sẽ đảm nhiệm chức hội trưởng, mấy người thân thích của ông ta đều lên làm quản lý.

Vật tư trong tay bọn họ có bảy chiếc thuyền kayak.

Bọn họ chọn căn nhà cao nhất toàn trấn làm cứ điểm.

Căn nhà đó là nhà tự xây của một hộ dân trong trấn, tầng một là cửa hàng mặt tiền cho người ta thuê làm ăn, tầng hai cho thuê làm quán lẩu, tầng ba cho người khác thuê ở, từ tầng năm đến tầng sáu là tự mình ở.

Có thể nói gia đình này là gia đình giàu có nhất trên trấn, ngoại trừ nhà cửa ở phố cổ còn có hai tài sản cố định ở nơi khác. Con trai của nhà này làm ăn ở trong thành phố, trước kia rất có tiếng nói ở trong trấn, tất cả mọi người đều phải cho bọn họ chút mặt mũi.

Bây giờ muốn bọn họ nhường lại nhà thì tất nhiên là bọn họ không chịu.

Tôn Duy Dân đi thương lượng mấy lần bọn họ đều không chịu nhường, mắt thấy nước dâng càng ngày cao, vật tư không giữ được, Tôn Duy Dân cũng nổi giận.

Người nhà này thật sự cho rằng mình rất ghê gớm nhỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-151.html.]

Lúc trước bảo mọi người mang vật tư ra, người nhà này là những người đầu tiên đứng dậy phản đối, lúc ấy Tôn Duy Dân nhịn, chỉ chuyên tâm quản lý những người mở tiệm làm ăn, còn có những người bị nước lũ nhấn chìm nhà cửa không còn cách nào khác, và mấy nhà dân chỉ có thể dựa vào ông ta.

Nhưng bây giờ nếu còn nhịn nữa thì vật tư sẽ ngập hết, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể trơ mắt chờ chết.

Vừa mất điện vừa không có mạng internet, bọn họ phải cầu cứu như thế nào, tìm ai tới cứu bọn họ đây?

Đương nhiên phải dựa vào chính mình rồi!

Tôn Duy Dân lấy danh nghĩa ban quản lý triệu tập mấy chục người, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp kéo tới đó.

Đối phương từ chối không mở cửa, thái độ rất cứng rắn, Tôn Duy Dân liền đập cửa nhà anh ta.

Trong lúc xung đột, nữ chủ nhân của nhà này bị đánh chết.

Sau khi người đầu tiên chết, Tôn Duy Dân giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, dứt khoát làm đến cùng.

Sau một trận ác chiến, bọn họ c.h.ế.t một người, người nhà kia thương vong hơn phân nửa, phụ nữ bị mang đi, đàn ông thì tùy tiện tìm một chỗ an trí, không cho nước không cho lương thực, mặc cho tự sinh tự diệt.

Từ đó trở đi, không ai trong thị trấn dám nghi ngờ quyết sách của Tôn Duy Dân nữa.

Bọn họ chiếm căn nhà cao nhất, đuổi hết khách thuê ở tầng ba đi, lại chuyển hết vật tư qua đó, để người nhà và họ hàng của mình ở lại.

Nước ngập đến tầng năm, tầng năm không thể ở được nữa, toàn bộ chuyển lên tầng sáu.

Tầng sáu tổng cộng có bốn phòng ngủ một phòng khách, hơn 30 người và một đống lớn vật tư cùng nhau chen chúc thật sự quá chật chội.

Nhưng tốt xấu gì vẫn có thể sống tiếp.

Phố cổ vốn bán đồ ăn vặt, có rất nhiều bánh ngọt, thịt gác bếp, thịt bò khô, kẹo, đồ hộp, nhiêu đó cũng đủ cho bọn họ ăn trong một năm.

Những người từ bên ngoài đến làm ăn thì thảm rồi, đồ vật đều giao ra hết, nhưng ngay cả chỗ ở cũng không có, mắt thấy nước mỗi ngày một dâng, bọn họ chỉ có thể đầu đội mưa trốn lên nóc nhà.

Nhưng dần dần, nóc nhà cũng bị nước nhấn chìm.

Rất nhiều người trực tiếp sụp đổ, bọn họ từ bỏ giãy dụa, rơi vào trong nước mà chết.

Người miễn cưỡng sống sót tìm được căn nhà chưa bị ngập nước để ở, nhưng không tìm được thức ăn, cũng chỉ là chống đỡ thêm mấy ngày, chỉ uống nước mưa thì thân thể làm sao chịu nổi, cuối cùng không phải c.h.ế.t thì chính là mất tích.

Gần đó còn có một vài hộ nhà nông, đều là nhà tự xây nên tầng không cao, chắc đã ngập hết.

Trong toàn thị trấn, người có thể sống sót cũng chính là những người ở lầu sáu này.

Vốn tưởng rằng đều là thân thích nhà mình thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, chờ mưa tạnh, mọi chuyện đều tốt.

Tôn Duy Dân còn bảo mọi người thề, chờ mọi thứ khôi phục lại bình thường, dù là ai cũng không được nói ra chuyện bọn họ đánh c.h.ế.t người, tất cả những người đó đều bị c.h.ế.t đuối, bọn họ chỉ là những người may mắn sống sót, hết thảy đều không liên quan gì đến bọn họ.

Mấy người này vốn là họ hàng thân thích với nhau, lợi ích giống nhau, đương nhiên không có ý kiến phản đối.

Nhưng mà mọi chuyện cũng không phát triển theo hướng mà bọn họ kỳ vọng.

Mưa to kéo dài một tháng, hai tháng, ba tháng... hoàn toàn không có xu thế dừng lại, giữa chừng nước có rút đi một chút, mưa nhỏ lại, bọn họ dùng thuyền đi lòng vòng quanh trấn, bên ngoài chỉ là một vùng nước mênh m.ô.n.g không thấy bờ.

Không ai đi ra được.

Mưa này hình như sẽ không tạnh nữa.

Dần dần, giữa bọn họ xảy ra nội chiến, không còn đồng lòng với nhau nữa.

Đầu tiên là Tôn Duy Dân, ông ta cảm thấy tuy rằng mọi người đều là thân thích nhưng vẫn nên phát đồ ăn dựa trên sự cống hiến, chứ không phải giống như bây giờ muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó.

Mặc dù bọn họ có rất nhiều thức ăn, nhưng dựa vào kiểu ăn uống này thì có thể kiên trì được bao lâu?

Nhà bọn họ vốn có bốn người đã lớn tuổi, thân thể đều có chút bệnh, dinh dưỡng không đầy đủ, lại không có thuốc để uống, lần lượt c.h.ế.t đi.

Chỉ còn lại hai mươi hai thanh niên, lớn nhất 52 tuổi, nhỏ nhất là 19 tuổi.

Bao gồm nhà Tôn Duy Dân bốn người, nhà anh cả và chị dâu của ông ta sáu người, nhà em trai của ông ta năm người, nhà cậu ông ta bốn người, nhà em vợ ông ta ba người.

Loading...