Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:07:11
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài người nhà bọn họ ra còn có mười mấy người nữa, là những người phụ nữ bị bọn họ trói tới kia.
Trong mấy người đó có người là người bản địa, có người là từ bên ngoài đến làm ăn. Dù sao ngoài thân thích nhà bọn họ ra thì đàn ông đuổi hết ra ngoài chờ chết, phụ nữ thì bị sung làm tài sản.
Tất cả công việc đều giao cho bọn họ làm, chỉ cho những thứ đồ ăn tệ nhất, cơ bản đều bị coi là súc vật, bởi vì đàn ông muốn giữ bọn họ lại nên phụ nữ trong nhà sẽ âm thầm ghi hận, không có việc gì thì lôi ra đánh để trút giận.
Khi bọn họ cảm thấy làm vậy là không đúng thì sẽ bị đánh đến mức không dám mở miệng, về lâu về dài, mọi người cũng dần trở nên c.h.ế.t lặng.
Nhân tính chính là như vậy, dần dà, đám người đó thực sự coi bọn họ là súc vật.
Trước sau có ba người phụ nữ bị giày vò đến chết, còn lại đều bị đánh sợ, còn có một người bị điên.
Chị dâu của Tôn Duy Dân Ngô Hải Mai là một người ác độc, bà ta ghét bỏ người điên lãng phí lương thực nên đã đẩy người ta vào trong nước.
Bà ta còn đe dọa những người phụ nữ khác, chờ khi hết thứ để ăn, bọn họ sẽ ăn thịt của bọn họ, ai không nghe lời thì sẽ ăn người đó đầu tiên.
Thủ đoạn của bà ta rất tàn bạo, cộng thêm một nhà sáu người, so với nhà khác thì nhiều người hơn, dần dà đã chiếm thế thượng phong.
Có một ngày Tôn Duy Dân phát hiện ra mọi người không còn nghe lời ông ta nữa.
Ngô Hải Mai lại trở thành người nói một không hai.
Nhưng Tôn Duy Dân lại không có cách nào với bà ta, tính cách của bà ta trước giờ vốn mạnh mẽ, có tài ăn nói, còn có chồng, con trai với con rể làm chỗ dựa, con gái với con dâu cũng không phải đèn cạn dầu.
Một ngày nọ, khi bọn họ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện 12 đứa nô lệ đã chạy trốn.
Bọn họ trộm hai chiếc thuyền, nửa đêm biến mất không thấy bóng dáng, còn mang theo một ít đồ ăn.
Tôn Duy Dân tức giận gần chết, mang theo người ra ngoài tìm, nhưng mưa to mịt mù, tìm cả ngày cũng không tìm được nửa bóng người, càng tìm càng nén giận.
Thuyền và đồ ăn đều là tài nguyên quan trọng, bình thường bọn họ đều trông chừng mấy người phụ nữ kia rất kỹ, nếu không có nội tặc giúp đỡ thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.
Vì bắt nội tặc, giữa bọn anh ta xảy ra nội chiến, cả đám người vạch mặt chỉ trích lẫn nhau.
Cuối cùng cũng tìm được nội tặc, nhưng tín nhiệm giữa đám người với nhau đã vỡ nát.
Ngô Hải Mai ồn ào muốn tách ra riêng, lúc này mưa lại nhỏ hơn một chút, mực nước không ngừng hạ xuống, một số căn nhà dần lộ ra khỏi mặt nước, năm người nhà em trai ông ta đã bị bà ta đuổi đi.
Trong lòng Tôn Duy Dân rất hận, nhưng nhất thời không thể làm gì.
“Vật tư đều ở trong tay ả tiện nhân Ngô Hải Mai kia, hiện tại mỗi ngày tôi chỉ có thể lĩnh chút khẩu phần lương thực, hai người có tra tấn tôi cũng vô dụng...” Tôn Duy Dân căm hận nói: “Hiện tại tôi ăn không đủ no, mỗi ngày đều chèo thuyền đi tìm vật tư, tìm rau dại khắp nơi, hai người không vớt được gì từ trên người tôi đâu, muốn tìm thì đi tìm Ngô Hải Mai ấy! Hiện tại ả ta đang ở tầng sáu, vật tư nhiều đến mức có ăn cũng ăn không hết...”
“Ông biết Dương Thành Huy không?” Khương Nặc lười để ý đến lời kích động của ông ta, chỉ hỏi: “Hắn ở đâu?”
Tôn Duy Dân vừa nghe được cái tên này thì cả người bỗng chốc cứng đờ.
Thấy phản ứng này của ông ta, Khương Nặc và Lý Mộng trao đổi một ánh mắt, xem ra đã đặt cược đúng chỗ rồi.
Dương Thành Huy ở thị trấn Mai Dương.
“Anh ta là bạn trai của cháu gái tôi... Cháu gái tôi mới 19 tuổi, anh ta thì lớn tuổi hơn rất nhiều, hình như là tuyển thủ Olympic gì đấy, kết quả ngay cả cái rắm cũng không dùng được, chỉ tổ lãng phí lương thực, còn ăn cây táo rào cây sung, chính anh ta là người thả những ả nô lệ đó đi...”
Khương Nặc có chút kinh ngạc, Lý Mộng cũng nhíu chặt lông mày.
“Những cô gái đó là do anh ta thả đi?”
“Đúng vậy, anh ta đã thừa nhận rồi.” Tôn Duy Dân chậm rãi nói: “Vì sao lại nhắc đến anh ta? Hai người quen anh ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-152.html.]
“Hắn c.h.ế.t rồi sao?” Khương Nặc lại hỏi.
Tôn Duy Dân đột nhiên ngậm miệng không trả lời.
Khương Nặc đạp ông ta một cước, lạnh lùng nói: “Xem ra vẫn chưa chết, nhưng mà vấn đề là ở đây, tại sao mấy người không g.i.ế.c anh ta?”
Tôn Duy Dân ngậm miệng thật chặt, không chịu nói một câu.
“Ông không nói thì tôi cũng biết, bởi vì trên người anh ta có thứ mà các người thèm muốn, anh ta có súng, đúng không?”
Tôn Duy Dân lập tức có chút choáng váng: “Cô... sao cô lại biết?”
Khương Nặc chậm rãi nói: “Bởi vì gia đình Ngô Hải Mai có nhiều hơn 2 người nên ông sẽ ngoan ngoãn giao vật tư ra và để cho bà ta khống chế hết thảy sao? Chuyện này cũng không khó đoán, là bởi vì bà ta có thứ gì đó có thể chấn nhiếp tất cả mọi người, ví dụ như s.ú.n.g chẳng hạn.”
Đương nhiên, đây là dựa trên tiền đề bọn cô đã biết Dương Thành Huy giấu súng, từ đó mới có thể suy đoán ra.
“Ông vừa nói Ngô Hải Mai có con trai và con rể làm chỗ dựa, còn nói Dương Thành Huy là bạn trai của cháu gái mình. Từ đó có thể suy ra được, một, Dương Thành Huy chính là đứa con rể đó, trong tay anh ta có súng, cho nên một nhà Ngô Hải Mai mới có thể đè đầu ông. Hai, Dương Thành Huy thả 12 người phụ nữ đó đi nhưng mấy người lại không g.i.ế.c anh ta, là vì cảm thấy trên người anh ta còn giấu súng, mấy người muốn biết s.ú.n.g giấu ở nơi nào? “
Hô hấp của Tôn Duy Dân có chút dồn dập.
Ông ta không biết người phụ nữ này có lai lịch như thế nào, vì sao lại biết nhiều như vậy.
Ông ta vốn không muốn cho bọn họ biết trên tay Ngô Hải Mai có súng, bọn họ không biết thì mới dám đi tìm Ngô Hải Mai gây phiền phức, đến lúc đó hai bên đánh nhau, ông ta có thể ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau.
Hai người phụ nữ này chắc chắn không phải là đối thủ của Ngô Hải Mai, nếu không bị b.ắ.n c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể trở thành nô lệ.
Đến lúc đó, mối hận bị sỉ nhục hôm nay, ông nhất định sẽ trả lại gấp ngàn gấp vạn lần!
Ông ta muốn tự tay móc mắt bọn họ ra nấu để nhắm rượu!
Nhưng bây giờ, chuyện sẽ không thuận lợi như vậy...
Tôn Duy Dân đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Tao khuyên bọn mày tốt nhất nên thả tao đi, không thấy tao đâu, bọn họ nhất định sẽ ra ngoài tìm, trên trấn này không còn mấy căn nhà có thể ở, tìm được nơi này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Ná cao su của bọn mày còn có thể đối kháng với s.ú.n.g sao? Thả tao ra thì hai đứa bọn mày mới có đường sống!”
Khương Nặc thấy ông ta phô trương thanh thế thì quay đầu nói với Lý Mộng:
“Cô tới hỏi đi, hỏi rõ ràng trong tay Ngô Hải Mai có mấy khẩu súng, bao nhiêu viên đạn, tình huống thủ vệ như thế nào, Dương Thành Huy bây giờ thế nào. Nếu ông ta không thành thật trả lời thì cho ông ta chịu chút đau khổ.”
Lý Mộng biết Khương Nặc muốn rèn luyện mình nên nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, cô đi nghỉ đi, để tôi tới hỏi.”
Khương Nặc xoay người đi đến bên cửa sổ, cầm kính viễn vọng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài thám thính.
Cô đang tìm căn nhà sáu tầng cao nhất trên phố cổ nằm ở hướng nào.
Lý Mộng ở phía sau bắt đầu tra hỏi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Tôn Duy Dân. Lý Mộng có lòng muốn chứng minh bản thân nên ra tay không chút lưu tình.
Khương Nặc mặc cho cô ấy phát huy.
Sau khi tìm được căn nhà sáu tầng, cô bắt đầu đánh giá căn nhà gần đó, tìm kiếm điểm mù góc nhìn để chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
TBC
Ước chừng nửa giờ sau, Tôn Duy Dân ngất đi, Lý Mộng đi tới bên cạnh cô.
“Tôi đã hỏi rõ ràng rồi.” Cô ấy nói.
“Ừm, làm tốt lắm.” Khương Nặc cười với cô ấy: “Ngồi xuống nói tỉ mỉ đi.”