Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:07:13
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc và Lý Mộng cùng ngồi xuống bàn, hai người vẫn chưa ăn cơm, lúc này rảnh rỗi bèn lấy nước và thức ăn ra, bắt đầu ăn chút gì đó.

“Tôi tìm được một kho hàng nhỏ, bên trong có rất nhiều thịt hộp.” Khương Nặc nói: “Có hơn mấy trăm hộp, nhưng mà nặng quá, tôi giấu chung với túi dệt ở tầng ba, cô có muốn ăn không?”

Lý Mộng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu: “Quên đi, đồ hộp ăn nguội không ngon, không bằng hâm nóng lại ăn với cơm. Chúng ta ăn đồ sấy cũng được.”

Lý Mộng đổ nước ấm của bình giữ nhiệt vào túi đồ sấy, hâm nóng hai phần gà Cung Bảo, lại lấy ra chút thịt dê khô, rắc bột ớt lên.

Mùi thơm của thức ăn tỏa ra bốn phía.

Tôn Duy Dân đang hôn mê cũng bị mùi thơm này khiến cho tỉnh lại, nhưng hai mắt ông ta không còn, cũng không nhìn thấy bọn họ ăn cái gì, chỉ ngửi được là mùi thơm của các loại thịt.

Trong miệng điên cuồng tiết ra nước miếng, bụng cũng đói không chịu nổi, Tôn Duy Dân hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển, trong lòng thầm mắng c.h.ế.t hai người phụ nữ này một vạn lần.

Nếu như hai người này rơi vào tay ông ta thì ông ta nhất định sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn nhất trên đời khiến cho bọn họ sống không bằng chết!

Ông ta vốn đã mất m.á.u quá nhiều, hiện tại lại thêm kích động, n.g.ự.c giống như kéo bễ không ngừng thở dốc, chẳng mấy lâu sau đã tự mình ngất đi vì giận.

Không ai để ý đến ông ta, Lý Mộng bắt đầu nói tin tức mà mình hỏi được.

“Tầng sáu của bọn họ có 17 người, trừ Tôn Duy Dân ra còn 16 người, nhưng lão đại... Dương Thành Huy đã mất tích rồi, cho nên còn lại 15 người, đều là thanh niên trai tráng.”

“Mất tích?”

“Ừ, sau khi chuyện Dương Thành Huy thả mấy người phụ nữ kia bại lộ thì người cũng bị trói lại. Con gái của Ngô Hải Mai tên là Tôn Tiểu Ny, là bạn gái của Dương Thành Huy, sau khi tốt nghiệp trung học thì mở một cửa tiệm sườn xám ở nhà, nhưng thời tiết càng ngày càng nóng, phố cổ căn bản không có du khách, Tôn Tiểu Ny bèn tạm thời đóng tiệm, đóng cửa tiệm rồi thì không có việc gì làm, Dương Thành Huy liền tới hẹn hò với cô ta.”

Lý Mộng tiếp tục nói: “Nhưng mà Ngô Hải Mai vẫn luôn không thích Dương Thành Huy, chê anh ta từng li hôn lại còn lớn tuổi, nhưng không cưỡng nổi con gái bà ta chỉ thích anh ta, sau đó cũng mặc kệ.”

Khương Nặc cười nói: “Tôn Duy Dân nói tỉ mỉ thật đấy, chuyện ngắn chuyện dài gì trong nhà cũng nói.”

Lý Mộng cũng cười: “Là tôi bảo ông ta phải nói chi tiết một chút, nói hết những gì mình biết ra, ông ta bổ sung từng chút từng chút một, sau đó tôi sắp xếp lại một chút.”

“Ừ, nói tiếp đi.” Khương Nặc ăn một miếng thịt dê cay khô, càng ăn càng thấy thơm.

“Sau đó mưa to cứ rơi mãi không dứt, Dương Thành Huy cũng không trở về được, vẫn luôn ở cùng một chỗ với bọn họ. Thời gian chung đụng lâu dài, giữa anh ta và Tôn Tiểu Ny liền xảy ra mâu thuẫn, Tôn Tiểu Ny luôn cảm thấy anh ta có ý với mấy người phụ nữ đó, còn vì chuyện này thường xuyên cãi nhau với anh ta. Có một lần anh ta nửa đêm mang đồ ăn cho mấy người phụ nữ đó thì bị Tôn Tiểu Ny phát hiện. Tôn Tiểu Ny lập tức nhận định anh ta có quan hệ với một trong số những người phụ nữ, sau đó ồn ào với Dương Thành Huy một trận. Dương Thành Huy thề thốt phủ nhận, chỉ là cảm thấy bọn họ đáng thương. Tôn Tiểu Ny không tin, lôi từng người ra đánh đập trước mặt anh ta, nhất định phải tìm ra người anh ta thích là ai, ồn ào đến mức chướng khí mù mịt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-153.html.]

Lý Mộng có chút mẫn cảm với cái loại yêu đương mù quáng vì đàn ông mà bắt nạt người cùng giới này, nói đến đây, giọng điệu đã có chút kích động.

Nhưng rất nhanh cô ấy lại đè xuống.

“Ngô Hải Mai vốn không thích Dương Thành Huy, mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn đuổi Dương Thành Huy đi, Tôn Tiểu Ny không chịu, giữa hai mẹ con lại náo loạn một trận. Sau cùng vẫn là Dương Thành Huy đi tìm Ngô Hải Mai xin lỗi, còn lấy hai khẩu s.ú.n.g và 50 viên đạn ra biểu thị thành ý, nhờ đó Ngô Hải Mai mới không truy cứu anh ta. Nhưng từ đó trở đi, trong tay Ngô Hải Mai có s.ú.n.g nên trở nên cứng rắn hẳn, chuyện sau đó thì cô cũng biết rồi đấy.”

“Chỉ có 2 khẩu súng?” Khương Nặc bắt được trọng điểm.

“Theo lời ông ta kể thì là 2 khẩu. Ông ta nói Dương Thành Huy chèo thuyền ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền giao 2 khẩu s.ú.n.g ra trước mặt mọi người, toàn thân anh ta ướt đẫm, hiển nhiên đã từng xuống nước. Ngô Hải Mai nghi ngờ anh ta không chỉ có 2 khẩu s.ú.n.g này, anh ta liền phủ nhận.” Lý Mộng nói.

Khương Nặc lắc đầu nói: “Huấn luyện viên trưởng này của các cô thật sự là một chút quyết đoán cũng không có, trong tay anh ta có súng, thế mà còn giao cho người khác, chẳng khác gì là đem tính mạng đều đặt ở trong tay người khác.”

“Nói như thế nào đây... anh ta chính là người như vậy, bình thường tâm tư nhỏ rất nhiều, nhưng đến lúc cần quyết định thì lại không quyết đoán, có lúc rất ích kỷ, nhưng lòng dạ cũng không xấu.” Lý Mộng thở dài: “Sau khi 12 người phụ nữ chạy trốn, bọn họ hoài nghi có nội tặc, Tôn Duy Dân là người đầu tiên nhảy ra chỉ vào Dương Thành Huy, nói anh ta bình thường hay lén lút giúp mấy người phụ nữ đó, chắc chắn là anh ta thả bọn họ ra, muốn một mình độc chiếm. Ngô Hải Mai đương nhiên không vui, dù sao Dương Thành Huy cũng xem như người của bà ta, lúc này lại bị Tôn Duy Dân chỉ mặt nói, bà ta cảm thấy rất mất mặt, một đám người bắt đầu tự mình đứng thành hàng, trở mặt làm loạn, cuối cùng Ngô Hải Mai cầm s.ú.n.g ra ép hỏi Dương Thành Huy, Dương Thành Huy thừa nhận. Tôn Tiểu Ny giận đến phát điên, lấy s.ú.n.g từ chỗ mẹ cô ta, tự mình chèo thuyền ra ngoài, muốn tìm mấy người phụ nữ kia về lăng trì từng người một, kết quả mới ra ngoài không lâu thì gặp thuyền phát lương thực cứu tế...”

Nói tới đây, Lý Mộng lại nhíu mày: “Tôn Tiểu Ny hỏi người phát lương thực cứu tế có nhìn thấy mười mấy người phụ nữ hay không, sau đó cảm thấy đối phương nói chuyện mơ hồ, đinh ninh đối phương đã gặp qua nhưng lại không chịu nói, tức giận đến mức trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người phát lương thực cho hả giận.”

Khương Nặc nghe vậy có chút cạn lời.

Người ta đội mưa lớn đi khắp nơi ghi lại danh sách người sống sót để phát lương thực cứu tế, người ta đã chọc ai chứ.

Theo những gì cô biết thì đã có hai người phát lương thực bị hại, chẳng trách lần phát lương thứ hai cách lâu như vậy, hơn nữa trên thuyền phát lương thực đều có súng.

Điều này khiến việc phát lương thực trở nên khó khăn hơn, rất nhiều người cũng sẽ bởi vậy mà bị c.h.ế.t đói.

“Cô ta g.i.ế.c người xong cũng cướp hết lương thực trên thuyền của người ta. Sau khi trở về, mẹ cô ta thấy con gái mang theo lương thực về nên cũng hết giận. Theo Tôn Duy Dân nói, từ đó về sau ông ta chưa từng gặp lại Dương Thành Huy, nhưng chắc là vẫn chưa chết, chỉ là bị nhốt lại ở chỗ nào đó, Tôn Tiểu Ny có lúc sẽ đi đưa cơm cho anh ta.”

Nói đến đây, Khương Nặc đã ăn gần xong.

“Trong tay bọn họ bây giờ còn lại bao nhiêu viên đạn?”

TBC

“Tầm 40 viên, Ngô Hải Mai muốn chấn nhiếp mọi người nên đã b.ắ.n mấy phát, còn lại đều chưa dùng. Tôn Duy Dân nhìn thấy đúng là 2 khẩu súng, nhưng sau này cầm tù Dương Thành Huy có lấy thêm được khẩu nào không thì Tôn Duy Dân không dám chắc, nhưng thiết nghĩ chắc là không có, bởi vì cả nhà Ngô Hải Mai đều không đi ra ngoài. Tầng sáu nhiều người ở như vậy, người nào đi ra đi vào mọi người đều biết.” Lý Mộng trả lời.

“Nhưng 40 viên đạn không hề ít, còn rất khó giải quyết, dù sao chúng ta cũng muốn gặp Dương Thành Huy, không thể phóng hỏa từ bên ngoài, vẫn phải đi vào bên trong.” Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu nói như vậy thì phòng vệ ở tầng sáu của bọn họ vẫn rất lỏng lẻo, diện tích nhỏ hẹp, người người chen chúc, chỉ dựa vào 2 khẩu súng?”

“Đúng là như thế, tuy bây giờ nước đã rút đi rất nhiều, nhưng dưới tầng sáu đều rất bẩn, hơn nữa bọn họ cũng sợ rời khỏi tầng sáu thì việc phân chia đồ ăn sẽ trở nên khó khăn, vì thế vẫn chen chúc với nhau. Bằng không sẽ giống như nhà bị đuổi đi kia, chỉ có thể mỗi ngày chèo thuyền tới lấy đồ ăn, còn thường xuyên không lấy được gì.”

Loading...