Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:13
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lão đại, tôi biết anh còn giấu s.ú.n.g và đạn, nói cho tôi biết ở đâu, vào tay tôi, dù sao cũng mạnh hơn so với ở trong tay người nhà họ Tôn.” Lý Mộng nói.

“Trong nước... tầng một... căn phòng nhỏ thứ ba... đếm từ bên trái.... Ở trong tủ sắt... của căn phòng cuối cùng...” Dương Thành Huy tốn hết sức lực mới nói xong, mỗi một chữ, đều khiến cổ họng anh ta nhận những cơn đau đớn kịch liệt.

Lý Mộng nhìn về phía Khương Nặc.

Khương Nặc hiểu ý cô ấy, nhẹ gật đầu, bày tỏ rằng mình đi lấy.

Cô im lặng làm khẩu hình: Để cho anh ta sống, chờ tôi.

Lý Mộng nhẹ gật đầu.

Mặc dù rất đồng cảm với Dương Thành Huy, nhưng trước khi tìm thấy súng, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Khương Nặc ra ngoài, tuỳ tiện tìm một cái khăn chặn miệng Tôn Tiểu Ny lại, kéo cô ta vào trong.

“Người khiến anh trở nên như vậy là cô ta, có muốn tự tay báo thù hay không, thì tự anh quyết định.” Khương Nặc nói với Dương Thành Huy.

Dương Thành Huy nghe vậy, đôi mắt vốn dĩ hoàn toàn tĩnh mịch, vậy mà dấy lên ánh sáng.

Khương Nặc giao nơi này cho Lý Mộng, tự mình phi xuống dưới lầu.

Thuyền xung kích và thuyền nhỏ đặt chung một chỗ, Lý Mộng sốt ruột nên không gỡ công cụ đẩy ra, chỉ dùng vải đậy lên, Khương Nặc đi lên lập tức khởi động tàu xung kích.

Dương Thành Huy nói đếm từ bên trái, điều này có hơi mập mờ, cũng không biết bên nào mới được coi là bên trái mà anh ta nói.

Khương Nặc quan sát một chút, khóa chặt mục tiêu.

Hai bên đều có nhà, nhưng một bên nhìn qua là nhà dân, một bên nhìn qua thì trước kia là quán rượu.

Chắc là ở nhà dân.

Trước khi tận thế chắc là Dương Thành Huy đã thuê một căn nhà ở đây, dùng để giấu đồ, tầng một của quán rượu nhiều người phức tạp, khả năng tương đối nhỏ.

Rất nhanh, Khương Nặc đã đến nhà dân, lái thuyền xung kích đến tầng 6, cô cất tàu xung kích vào trong không gian, nhảy một cái lặn xuống dưới nước.

Không mang theo bình dưỡng khí, chỉ cầm một chiếc đèn.

Lần đầu tiên vào nước, cô đều đang tìm chỗ ấy, bốn phút sau ngoi lên mặt nước lấy hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái, cô lại lặn xuống.

Lần này, thuận lợi tìm được căn phòng ở tận cùng kia.

Dùng d.a.o găm phá khoá, đi vào bên trong.

Lúc này đã mất gần ba phút, sau khi Khương Nặc tiến vào, liếc mắt đã thấy cái tủ sắt mà Dương Thành Huy nói, tủ sắt này lớn hơn so với trong tưởng tượng của cô, dài năm mét, cao ba mét, cả căn phòng chỉ đặt một chiếc tủ như thế.

Khương Nặc trực tiếp thu cả tủ sắt vào trong không gian, trong phòng đã trống rỗng đi không ít.

TBC

Khương Nặc nhanh chóng bơi ra ngoài, lui ra khỏi mặt nước.

Cô lấy tàu xung kích ra, đặt tủ sắt ở bên trên, cũng may lần này dùng tàu xung kích phòng lũ lụt cỡ lớn dài hơn 7 mét, mới có thể chịu được sức nặng này.

Đổi lại là cái trước, thì quá sức rồi.

Quay lại tầng 6, mặc dù bốn phía không hề có tiếng động gì, nhưng vì an toàn, Khương Nặc vẫn tháo động cơ đẩy thuyền ra cầm trong tay.

Vào trong phòng, Lý Mộng nhìn thấy Khương Nặc, ánh mắt có hơi lo lắng, Khương Nặc nhẹ gật đầu với cô ấy, cô ấy lập tức thả lỏng.

Chuyến này đã đạt được mục đích.

*

Dương Thành Huy được Lý Mộng giúp đi ra, đặt nằm trên một chiếc ghế, thân thể anh ta cong vẹo, cần nhờ người đỡ mới có thể ngồi vững được, mà Tôn Tiểu Ny đã tỉnh lại, bắt đầu chửi ầm lên:

“Dương Thành Huy, rốt cuộc anh có mấy người phụ nữ? Hai người này có quan hệ thế nào với anh?”

Dương Thành Huy chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, chật vật trả lời: “Tôn Tiểu Ny... Chuyện tôi hối hận nhất... chính là quen biết cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-157.html.]

“Anh hối hận?” Tôn Tiểu Ny cười: “Tôi đối xử với anh không tốt sao? Cái gì tôi cũng cho anh, anh lại phản bội tôi hết lần này đến lần khác, tôi không nên phạt anh à? Tôi g.i.ế.c anh cũng được ấy chứ! Nếu không có tôi, anh đã c.h.ế.t đói vào ngày mưa to thứ hai rồi, anh dựa vào tôi sống đến bây giờ, anh có tư cách gì nói tôi? Anh luôn nói tôi độc ác, vì sao không nghĩ xem, nếu không phải nhà chúng tôi chứa chấp những cô gái kia, bọn họ đã c.h.ế.t từ lâu rồi! Ném bọn họ ra bên ngoài tự sinh tự diệt, thì sẽ tốt hơn so với hiện tại sao? Để cho bọn họ ăn uống chùa, không phải chỉ là ngủ một giấc, bị đánh một trận, còn chẳng phải là tôi ngủ, sao tôi lại thành ác ma? Ở thế đạo này, anh ở vào vị trí như của tôi, nói không chừng còn quá quắt hơn so với tôi bây giờ! Anh có tư cách gì mà xoi mói tôi, còn phản bội tôi?”

Dương Thành Huy mất đi tất cả những sự hào hứng khi mắng nhau với cô ta, chỉ nhìn Lý Mộng: “Cho tôi... một con dao.”

Lý Mộng đi vào nhà bếp, cầm một con d.a.o ra, đặt vào trong tay anh ta, lại giúp anh ta nắm chặt.

Dương Thành Huy dường như muốn cử động, muốn đứng lên, nhưng anh ta không cử động được, thấy tình cảnh này, Lý Mộng đỡ anh ta dậy, chậm rãi đi về phía Tôn Tiểu Ny.

Tôn Tiểu Ny biết mình không sống được, dứt khoát buông xuôi mà mắng: “Dương Thành Huy, đời này anh cũng chỉ có thể dựa vào phụ nữ mà thôi! Trước kia tôi nuôi anh, bây giờ là tới hai người tình cũ, anh muốn g.i.ế.c tôi, anh đến đây!”

Dương Thành Huy nhìn cô ta lạnh như băng, trong mắt tất cả đều là ý hận, anh ta đột nhiên run rẩy, Lý Mộng buông tay ra, toàn bộ thân thể của Dương Thành Huy nhào về phía Tôn Tiểu Ny, d.a.o trong tay, theo lực hút mà rơi xuống, trực tiếp cắm vào lồng n.g.ự.c của cô ta.

Tôn Tiểu Ny há miệng, định tiếp tục mắng, lại không phát ra được tiếng nào nữa.

Lúc này Dương Thành Huy nhìn về phía Lý Mộng, run rẩy lại nói một lần: “Để cho tôi... chết.”

Lý Mộng khẽ thở dài một tiếng, s.ú.n.g trong tay lên đạn, b.ắ.n xuyên qua mi tâm của Dương Thành Huy.

Tất cả đều kết thúc.

...

Tầng 6 tích được chút nước mưa, Lý Mộng cởi áo ngoài, giặt vết bẩn trên quần áo, đi ra lập tức cùng với Khương Nặc thu thập hết vật tư ở tầng 6.

Bánh ngọt có hơn 300 cân, còn có hơn 600 cân thịt bò khô, đây đều là thịt bò khô Tây Tạng, từng cây khoảng nửa mét dài mảnh, xếp ngay ngắn.

Còn có các loại đồ ăn vặt lẻ tẻ, đựng đầy trong hai túi bện thừng, còn lại một túi, thu một vài kiểu quần áo.

Hai người bỏ công sức đưa toàn bộ đồ lên thuyền xung kích.

Đến lúc này, thuyền xung kích hoàn toàn chứa đầy, cũng không còn cách để thêm bất cứ món đồ nào nữa.

Ở trên tàu xung kích, Khương Nặc đập khoá chiếc tủ sắt, kiểm tra đại khái một lúc đồ đạc bên trong.

Tất cả đều là đạn, còn có linh kiện s.ú.n.g ống, dùng giấy dầu bọc ba lớp, lại đặt ở trong thùng giấy.

“Súng chưa hoàn chỉnh sao?” Khương Nặc nhìn một chút, phát hiện đều là linh kiện.

“Lắp ráp vào thì chính là súng, hơn nữa giống với loại trong tay chúng ta, đều có thể tháo lắp qua lại.” Lý Mộng có vẻ rất kinh ngạc: “Loại túi đạn này, một túi là 1000 viên, ở đây có 12 túi, anh ta thật sự là tích trữ nhiều, thảo nào bị tra tấn thành như thế cũng không chịu khai báo với Tôn Tiểu Ny chỗ giấu súng, những thứ này vào tay bọn họ, anh ta làm sao có thể cam tâm.”

Giấu nhiều vũ khí như vậy, lại bị người bên cạnh hại thành như này, Lý Mộng cũng không thể lý giải được.

Có khả năng trước thời khắc tuyệt vọng này, anh ta vẫn còn tình cảm với Tôn Tiểu Ny.

Nghĩ tới đây, Lý Mộng có hơi mờ mịt.

...

Chuyến đi lần này coi như không tệ, lấy được nhiều s.ú.n.g đạn như vậy, biệt thự sẽ được trang bị tốt hơn.

Sau đó, Khương Nặc lại ở trong biệt thự một thời gian khá dài.

Động đất, mưa axit, núi lửa phun trào, cực dạ...

Sau đó sinh vật biến dị cũng xuất hiện.

Cô cần đầy đủ hỏa lực, đầy đủ vũ trang, đầy đủ phòng ngự, đối mặt với những tình huống có khả năng gặp được tiếp theo.

Nếu như không tìm được số s.ú.n.g này, cô chỉ có thể đến kho vũ khí một chuyến, lúc đó sẽ nguy hiểm hơn.

Chỉ có thực lực tuyệt đối, mới có thể yên ổn sinh sống ở thời tận thế này, nếu không bình thường đều là nói suông.

Bọn họ gỡ hết thùng giấy ra, rồi ném tủ sắt vào trong nước.

Áp lực của tàu xung kích nhất thời đã nhỏ đi rất nhiều, Lý Mộng dùng vải plastic che kín toàn bộ những cái hòm và vật tư kia, sau đó nhìn về phía Khương Nặc: “Cô xuống nước, toàn thân đều đã ướt đẫm, đêm nay chúng ta không trở về nữa, đến chỗ nhà dân hơ cho khô quần áo, nghỉ ngơi một đêm đi, nếu không cô sẽ cảm lạnh mất.”

Khương Nặc lắc đầu: “Không cần.”

Thấy giọng điệu kiên định của cô, Lý Mộng cũng không kiên trì nữa, chỉ khởi động tàu xung kích, đồng thời lấy khăn mặt ra cho cô lau tóc, lại trùm nhiều chiếc áo lông lên cho cô, lấy thêm nước nóng cho cô uống.

Loading...