Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:17
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai cái giá đỡ một tấm lưới xem như một phần, làm xong một phần, Khương Nặc đặt nó ở một bên.
Sau đó chỉ cần làm theo từng bước và hoàn thành 360 phần còn lại.
Ở trong không gian khống chế đồ vật rất nhanh, gần như là mọi thứ đều biến hoá theo ý muốn của cô, sau khi thuần thục, cô làm càng lúc càng nhanh.
Tốn hơn phân nửa thời gian, đều dùng ở việc vót trúc.
Một đêm làm 4 tấm mạng lưới phòng ngự, Khương Nặc hơi mệt, chủ yếu là vót đến tê tay, hơn nữa thỉnh thoảng phải để ý động tĩnh bốn phía một chút.
Theo lý thuyết, hiện tại trong đêm tối một màu đen kịt, lại chìm trong nước, cơ bản sẽ không có ai hành động vào ban đêm.
Nhưng cẩn thận tóm lại không sai.
Vót trúc đến nửa đêm, động tác của cô càng lúc càng thành thạo, dần dần hóa thân thành một cái máy vót trúc vô tình.
Động tác của cô dứt khoát, chẻ trúc ra, nhanh chóng bổ thành từng đoạn ngắn, sau đó nhanh nhẹn vót nhọn từng cái, d.a.o găm cũng sắp để cho cô múa ra tàn ảnh rồi.
Xoa cánh tay mỏi nhừ, Khương Nặc cảm thấy, nếu cứ tiếp tục vót như này thì sau khi vót nhọn hết toàn bộ mảnh trúc, về sau vót cái gì cũng có thể hạ d.a.o như thần.
Trước mắt linh trúc chỉ có thể dùng d.a.o găm của Vân Diệu cho mới dễ vót, nhưng cô thuỷ chung không dám bỏ nó vào trong không gian, chỉ có thể mang theo bên người, mảnh trúc cũng phải vót ở bên ngoài.
Nhìn thời gian, đã hơn ba giờ đêm.
Nên nghỉ ngơi rồi.
Lúc này Khương Nặc mới nhớ ra hình như mình còn chưa ăn cơm, nên đã lấy từ trong không gian ra cơm và hai loại rau xào, cùng với một phần tôm sông, một cốc nước chanh, lấy từ quán ăn.
Sau khi ăn đơn giản xong rửa mặt, ngủ một giấc tới hừng đông.
Ngày hôm sau, Khương Nặc ngủ chưa được mấy tiếng đã thức dậy.
Trời hình như càng sáng hơn so với trước kia một chút, không còn mây đen âm u nặng nề như vậy, mưa cũng đã hoàn toàn trở thành mưa nhỏ, yếu ớt nhẹ nhàng.
Nước lại tiếp tục rút xuống.
Địa thế của biệt thự so với tiểu khu kia còn cao hơn chút, xem ra một tuần nữa là có thể lộ ra rồi.
Thiên tai mang tính toàn cầu, nhưng lại không xảy ra đồng bộ.
Lúc nơi này rút nước, mưa gió thuận hoà, thì ở một nơi khác ở trên trái đất, có khả năng đã lạnh đến dưới 0 độ rồi.
Nhưng truyền tin hoàn toàn biến mất, cũng khiến cho tin tức bị cắt đứt, đừng nói ở những nơi khác trên thế giới, thậm chí không biết mọi người ở ngay toà nhà bên cạnh xảy ra chuyện gì.
Bữa sáng của Khương Nặc là sữa bò và bánh bao chiên, bánh bao chiên là mẹ làm, khỏi phải nói ăn rất ngon.
Ăn xong hoạt động gân cốt một chút rồi tiếp tục làm việc.
Mất ba ngày, Khương Nặc đã hoàn thành tất cả các phần của mạng lưới phòng ngự.
Lúc này, nước xung quanh biệt thự cũng đã rút đến trong vòng 1 mét rồi.
Với mực nước này, tàu xung kích rất dễ đụng phải chướng ngại vật trong nước, thuyền cao su thì lại càng dễ hỏng hơn.
Khương Nặc cẩn thận lái tàu xung kích, đầu tiên dùng một số cọc gỗ nhỏ định vị xung quanh biệt thự, tiến hành định vị vị trí của 366 cái giá đỡ này.
Cọc gỗ tiện tay cắm xuống, dùng để làm dấu.
Bùn đất bị ngâm nước lâu như vậy nên mềm dẻo, ngược lại là thuận tiện cho cô.
Trong quá trình này, gặp phải một số chỗ cần điều chỉnh, cuối cùng hình bầu dục đã trở thành không tròn nữa rồi, giống như một quả bóng bầu dục bị đập dẹp.
Không quan trọng, lười điều chỉnh lại.
Khương Nặc đi đến một cọc gỗ, lấy từ trong không gian ra một mảnh mạng lưới phòng ngự, đặt giá đỡ ở bên ngoài cọc gỗ.
Sau đó lấy ra một cái máy đóng cọc kiểu khí động.
Trong không gian của cô thật ra có hai loại máy móc có thể đóng cọc, một cái là máy khoan thuỷ lực cỡ nhỏ cô tự mua lúc trước, so sánh với chiếc máy xúc 2 triệu thì thứ này tốn của cô hơn 5 ngàn tệ, vô cùng thực tế.
Một cái khác là máy đóng cọc khí động học thu được ở bến tàu, nhẹ nhàng linh hoạt thuận tiện hơn một chút, một người thao tác cũng không có vấn đề lớn, nhưng nhiều nhất chỉ có thể đóng được hơn 2 mét một chút.
Vậy là đủ dùng rồi.
Khương Nặc cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, lại tập luyện nhiều lần trong không gian, đã là công nhân thuần thục đóng cọc một nửa rồi.
Cô dùng ba chiếc tàu xung kích lớn để chống đỡ, nối với thùng dầu diesel.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-159.html.]
Mở tất cả.
Ống dẫn khí cao áp nối với một máy bơm áp khí loại nhỏ, khí được nén liên tục, pít-tông như búa của thần sấm, đập mạnh vào giá đỡ tạo thành từ những thanh thép và cây trúc chắc chắn, phát ra những tiếng rầm rầm.
Rất nhanh, phần dưới giá đỡ đã được cắm thật sâu xuống dưới mặt đất hơn một mét.
Đây chính là sức mạnh của máy móc và khoa học kỹ thuật.
Những giá đỡ này nếu dựa vào cậy mạnh để đi đánh, không biết sẽ phải hao phí bao nhiêu sức lực, thời gian mới có thể hoàn thành.
Nhưng Khương Nặc vừa làm vừa điều chỉnh, một ngày đã đóng xong, buổi tối làm thêm một chút.
Giá đỡ dài tổng cộng hơn 8 mét, 6 mét bên trên phần lớn là mạng lưới phòng ngự, bên dưới chỉ có cọc không, sau khi bị nện xuống mặt đất thì không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn lại lưới sắt um tùm được che kín bởi gai nhọn và dây thép.
Mặc dù trước động đất lớn, cái này vẫn có khả năng sụp đổ rất lớn, nhưng cũng may là không khó sửa.
Nhưng bởi vì là chia thành phần để lắp, ở giữa những mạng lưới phòng ngự này vẫn có khe hở, cần dùng dây thép để hàn nối lại.
Khương Nặc cũng cân nhắc một chút đến việc chặt một ít nhánh trúc nhỏ, xếp vào những khe hở.
Bài toán này đối với cô mà nói có hơi quá sức, là lúc để Ngô Đại Giang đến đây.
Xế chiều hôm đó, Khương Nặc trở về tiểu khu.
Cô về nhà muộn hơn so với Lý Mộng 4 ngày, vừa tới tầng 35, Lý Mộng nghe thấy tiếng động nhanh chóng chạy ra, lo lắng nhìn cô.
“Khương Nặc?”
Sự lo lắng trên mặt Lý Mộng là thật.
Khương Nặc khẽ vỗ vai cô ấy, cười nói: “Đã thu đồ xong chưa?”
Lý Mộng nhẹ gật đầu.
“Hôm nay có thể bắt đầu dọn nhà, cô đợi tôi một chút.”
Nói xong, Khương Nặc mở cửa trong cầu thang ra, đi lên tầng 36.
Vừa mở cửa, nghênh đón cô chính là A Muội mạnh mẽ bổ nhào về phía trước.
“Hệch hệch hệch!”
Khương Nặc nhẹ nhàng tránh đi, ôm lấy con chó, xoa đám lông mềm mại trên cổ nó, A Muội cũng bám vào cô không buông, Khương Nặc vốn dĩ định ôm nó như trước kia, nhưng hiện tại nó thực sự quá nặng.
“Ngao!”
Để cho A Muội vui chơi thỏa thích, Khương Nặc đi vào nhà bếp, không nhìn thấy mẹ, sau đó đi đến phòng ngủ của bà.
Mẹ đang đắp mặt nạ, ngồi trên ghế ở trên bãi biển, dùng máy tính bảng xem phim.
“Tiểu Nặc, về rồi đấy à?”
Cảnh tượng này, cách đây một năm bình thường cỡ nào, nhưng ở hiện tại, khiến cho Khương Nặc cảm thấy có chút hoảng hốt trong nháy mắt, như thể tận thế chưa bao giờ xảy ra.
“Vâng, có việc phải làm, nên con về muộn mấy ngày.”
Vu Nhược Hoa kéo mặt nạ ra, tắt máy tính bảng đi đứng lên: “Ăn cơm chưa, mẹ chuẩn bị cho con, con muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bún ốc.” Khương Nặc nói.
Vu Nhược Hoa bó tay rồi: “Vậy tự con làm đi, mẹ chiên trứng cho con.”
Thấy mẹ vào bếp liên tục không ngừng, Khương Nặc biết những ngày này bà vẫn lo lắng, nhưng cô thích treo những thứ này ở trên miệng, chỉ tìm cơ hội an ủi bà.
Khương Nặc lấy trứng mẹ chiên, ngắt một ít lá ở trong đất, xách theo hai túi bún ốc đi tìm Lý Mộng.
Mẹ không thích những món ăn có khẩu vị nặng, cũng chỉ có Lý Mộng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với cô.
Một bữa bún ốc đã khiến cả hai người ăn no, thuận tiện quyết định một số chuyện dọn nhà.
Sau khi ăn xong, Khương Nặc khiêng hai bao đồ, trực tiếp đi tìm Ngô Đại Giang.
Ngô Đại Giang cái gì cũng không hỏi nhiều, cầm theo mấy thùng dụng cụ của anh ta rồi đi ra ngoài, Ngô Tiểu Giang cũng cõng cái túi công cụ đi theo sau anh ta.
“Rời đi quá lâu tôi không yên tâm, từ nhỏ Tiểu Giang đã đi theo tôi, làm việc rất không tệ.” Anh ta thấp giọng nói.
“Vậy anh không thể chỉ mang theo những công cụ này, đồ dùng hàng ngày, đệm chăn, bình điện, những thứ này đều mang đi.”