Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:19
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Đại Giang nghe vậy ngẩn người.
Mặc dù anh ta đã sớm hạ quyết tâm, muốn dốc hết sức giúp Khương Nặc làm cho tốt tuyến phòng ngự của biệt thự, chờ sau khi làm xong, nếu như cô thấy hài lòng, lại xin cô một cơ hội để ở lại.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Nặc, hình như là muốn dẫn theo anh ta.
Ngô Đại Giang mừng rỡ, lại có chút hoảng hốt, còn cảm thấy không thể tin được, ngây ngốc một chút, mới nhanh chóng đi vào thu dọn đồ đạc.
Thật ra những ngày này anh ta cũng âm thầm đóng gói xong gần như toàn bộ đồ đạc rồi.
Chỉ chờ có một cơ hội là theo đi.
Nhưng cơ hội này tới quá nhanh, khiến cho anh ta trở tay không kịp, trong lúc nhất thời đứng ở trong phòng không ngừng vò đầu, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Anh không cần phải gấp, anh cứ mang theo công cụ, máy móc của mình, lại thu ít đồ sinh hoạt, đệm chăn, đồ ăn, món đồ riêng tư, còn lại Lý Mộng sẽ đến giúp anh đóng gói dọn đi.” Khương Nặc nói.
“Được... được...” Ngô Đại Giang gật đầu liên tục, anh ta đột nhiên có cảm giác an toàn tăng cao, nhịn không được lặng lẽ giơ ngón tay cái với con gái.
Ngô Tiểu Giang luôn luôn thận trọng thấy cha vui vẻ như vậy, cũng ngây thơ cười theo.
Ngô Đại Giang tự mình đi đi về về chuyển đồ bốn năm lượt, cuối cùng đã đưa được nhóm đồ đầu tiên lên tàu xung kích phòng lũ lụt ở bên dưới.
Vừa chuyển đồ, anh ta vừa lau mồ hôi nói với Khương Nặc: “Thật ra khuân đồ từ lầu trên xuống lầu dưới, có thể dùng cần cẩu kiểu nhỏ, rất thuận tiện, những máy móc cỡ nhỏ này không khó tìm, hiện tại bị chìm trong nước, rất nhiều nhà kho máy móc kim khí chắc là đều có, tôi có thể đi tìm, nếu như tìm không thấy, có thể chờ lần sau giao dịch cộng đồng mở, đến đổi một cái.”
“Sao anh không nói sớm?” Khương Nặc hỏi.
Đã sắp chuyển đến biệt thự mới rồi mới nói những chuyện này.
Ngô Đại Giang trực tiếp nghẹn lời: “Tôi... lần sau tôi nghĩ đến điều gì, sẽ sớm nói ra.”
Khương Nặc dẫn theo Ngô Đại Giang rời đi, lần này không cần tránh né người của toà nhà Đan Nguyên rồi.
Tránh cũng không được, mà cũng không cần thiết phải tránh.
Nhìn thấy Ngô Đại Giang khiêng túi lớn túi bé lên tàu xung kích lớn, Vương Cường ngồi không yên, anh ta liên tục đuổi theo không ngừng: “Cô Khương, mấy người muốn đi à?”
Khương Nặc thản nhiên nhìn anh ta một cái: “Sao vậy? Muốn giữ tôi lại à?”
“Ách, không phải...” Vương Cường sợ cô đã thành thói quen, vô ý thức lui về phía sau một bước, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Ngô Đại Giang.
Thảo nào anh ta không dụ được Ngô Đại Giang đến căn cứ, anh ta vẫn luôn không lên tiếng.
Hoá ra là ôm được vào bắp đùi rồi.
TBC
Nhưng rốt cuộc là đến căn cứ tốt hay là đi theo cô gái này tốt, xem xét lâu dài, nếu không phải người ngu thì đều biết?
Chỉ có thể nói Ngô Đại Giang là kẻ ngu.
Hoặc là anh ta không có lựa chọn nào khác, căn bản không dám phản kháng lại cô gái điên này.
Lần này cô đi, chờ lần sau gặp lại, chỉ sợ địa vị giữa bọn họ sẽ thay đổi.
Trong nháy mắt, Vương Cường cảm thấy Khương Nặc đã không còn tính uy h.i.ế.p gì.
Cô rời đi với anh ta mà nói là một tin tốt, cô gái này giống như quả b.o.m hẹn giờ, ở trong toà nhà Đan Nguyên này không biết khi nào sẽ nổ, bây giờ cuối cùng cô cũng đi rồi.
Cô có lợi hại thế nào, ở thế đạo này, đơn đả độc đấu thì có thể chống đỡ được bao lâu.
Chỉ cần dám đánh dám giết, ai cũng có thể ra ngoài cướp chút vật tư về, nhưng có thể dài lâu sao?
“Có chỗ nào cần tôi giúp, cô cứ nói.”
Trong lòng Vương Cường mặc sức tưởng tượng đến một ngày nào đó trong tương lai nhìn xuống Khương Nặc, nhưng ngoài miệng vẫn rất hiểu chuyện.
Khương Nặc chuyển động ánh mắt, lẳng lặng nhìn anh ta: “Bảo những người khác trong toà nhà đừng có cản chuyện của tôi,, bây giờ người trong toà nhà đều là người của anh, mỗi một tiếng nói cử chỉ của bọn họ đều đại diện cho anh, nếu có bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ đến tìm anh.”
Biểu cảm của Vương Cường cứng đờ.
Trái tim của anh ta co thắt từng đợt, từ nhỏ đến lớn, anh ta đối với trực giác sợ hãi đều vô cùng chính xác, những năm này đã dính không ít chuyện xấu, phần trực giác này đã cứu anh ta hết lần này đến lần khác.
Được rồi được rồi, về sau đừng gặp lại nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-160.html.]
Cho dù là nhìn xuống hay nhìn lên, có ý nghĩa mẹ gì. Con người luôn nghĩ đến làm sao để sống tốt thì phải học được cách tránh xa những nhân vật nguy hiểm.
“Cô Khương, cô yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với từng người.” Vương Cường bảo đảm nói.
Ngô Đại Giang ở ngay bên cạnh, toàn bộ hành trình đều câm như hến.
Mãi cho đến khi Khương Nặc khởi động tàu xung kích, rời khỏi tiểu khu.
Lý Mộng cũng đồng thời tiếp quản nhà của Ngô Đại Giang.
*
Ngô Đại Giang đi vào biệt thự, xa xa trông thấy một vòng mạng lưới phòng ngự, toàn thân lập tức chấn động.
Ban đầu lúc anh ta vẽ bản phác hoạ, muốn tự tay mình làm, dự đoán kỳ hạn công trình khoảng gần một tháng, tổng cao 3.5 mét, 0.5 mét móng, là không vận dụng máy móc công trình cỡ lớn, năng lực cá nhân của anh ta có hạn.
Vốn dĩ theo kế hoạch kỳ hạn công trình của anh ta tối thiểu là một tháng.
Nhưng vậy mà Khương Nặc lại làm được cao như vậy, không nhìn dưới đất, riêng mạng lưới phòng ngự đã quá 6 mét.
Hơn nữa hàng phòng ngự làm vô cùng vững chắc, anh ta nhìn nhất thời có hơi thất thần.
“Những mạng lưới phòng ngự này là thành phẩm tôi kiếm được từ chợ kim khí.” Khương Nặc thản nhiên nói: “Tự tôi dùng máy đóng cọc khí động học để đóng giá đỡ xuống, nhưng trong chỗ này vẫn còn khe hở, cần hàn nối, cửa cũng chưa lắp.”
Nói xong, cô khẽ chỉ về hướng trước cửa chính biệt thự, chỗ trống rộng khoảng hơn ba mét ở mạng lưới phòng ngự, chắc là chỗ lắp cửa.
“Ở đây có ba căn biệt thự, bắt đầu từ cửa vào, phân biệt gọi số 1, số 2, số 3.”
Khương Nặc nói xong, điều khiển tàu xung kích đứng trước biệt thự số 1.
Biệt thự cao tầng, trên thực tế, hiện tại nước sâu chưa đến 1 mét, chỉ không tới cầu thang tầng 1, ngoại trừ tầng hầm còn đang bị ngập không có cách nào nhìn ra, toàn bộ tầng 1 đến tầng 3 đều đã lộ ra rồi.
“Anh và con gái có thể ở nơi này, trước tiên chuyển đồ xuống đi.”
Tàu xung kích ngừng trước cầu thang, tâm trạng của Ngô Đại Giang ít nhiều cũng hơi kích động, đầu tiên anh ta đến tầng 1 nhìn một chút, biệt thự rất lớn, cũng đã sửa sang cơ bản xong.
Mặc dù đã trải qua thời kì dài chìm trong nước, những thứ như đường dây là không thể dùng, nhưng chuyện này đối với anh ta cũng không là vấn đề.
Phòng khách phòng ăn ở tầng 1 không có đồ dùng gia đình, mà chính là chất đầy các loại vật liệu, trên tường còn dựa rất nhiều cửa sắt lớn dài hơn 3 mét.
Đồ đạc nhiều đến mức khi Ngô Tiểu Giang đi tới, cũng không khỏi phát ra tiếng thán phục sợ hãi.
“Cha, ở đây có thật nhiều đồ... !”
Những thứ này Ngô Đại Giang khá quen, lúc trước anh ta viết cho Khương Nặc một cái danh sách, vật liệu công cụ ở trên đó đều ở nơi này.
Còn có một đống lớn không phải những thứ trên danh sách của anh ta.
“Đều là tôi mò được ở chợ kim khí, tôi còn tìm được một nhà kho vật liệu xây dựng, nên đã chở cùng tới.” Khương Nặc nói với anh ta: “Những thứ anh cần dùng đều ở nơi này.”
Hai cha con Ngô Đại Giang nhìn thấy một đống vật liệu này, giống như nhà ẩm thực nhìn thấy một đống nguyên liệu nấu ăn, hai người một lớn một nhỏ, đều ngẩng đầu theo một góc độ, hai mắt phát sáng.
Đột nhiên, Ngô Đại Giang “Ai” lên một tiếng, đi đến trước một túi cáp điện lớn.
Những cáp điện này được bọc trong túi nilong, không hề bị ngâm vào nước chút nào, bên trên túi nilong viết “Bán buôn dây cáp điện Vương Vũ, điện thoại XXXXXXXX”, anh ta hơi xúc động: “Cửa hàng này tôi đã đi qua mấy lần, là nhà buôn bán thành thật nhất trong chợ kim khí ở gần đây, đồ của bọn họ cũng không tệ.”
Trong những thứ chồng chất kia, ngoại trừ một phần nhỏ mảnh trúc, những cái khác quả thực đều là Khương Nặc kiếm được từ chợ kim khí, các loại đồ vật khác nhau cô đều cầm một ít đi ra, đủ cho bọn họ dùng.
Cô bỏ ra 20 lít rượu trắng và một bình chất khử trùng, cho bọn họ dùng để quét dọn.
“Có rất nhiều đồ, tôi không có thời gian nhìn kỹ, anh rảnh có thể phân loại kiểm đếm lại một chút.” Khương Nặc nói.
“Được rồi.” Ngô Đại Giang liên tục gật đầu: “Tôi kiểm kê xong sẽ cho cô một danh sách.”
Khương Nặc gật đầu: “Bây giờ vẫn còn có nước đọng, rất nhiều chuyện cũng không làm được, anh quét dọn thu thập trước đi, chỉnh đốn lại chỗ ngủ, rồi từ từ làm việc.”
“Được rồi, cô Khương.”
Nói xong những chuyện này, Khương Nặc rời đi trước.
Nhà cửa bị nước lũ ngâm lâu như vậy, không tiến hành quét dọn sạch sẽ trừ độc, không cách nào ở được.
Ngô Đại Giang dẫn theo con gái, tìm một căn phòng nhỏ ở tầng ba bắt đầu quét dọn.