Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:23
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ dọn dẹp xong căn biệt thự này, cô cũng sẽ làm một chiếc lưới sắt rào bên ngoài cổng.

Lầu hai có hai phòng ngủ và một phòng làm việc, một phòng ngủ chính lớn, một phòng khác dành cho trẻ nhỏ, đều có nhà vệ sinh riêng, Khương Nặc dự định để cho mẹ và A Muội ở lầu hai còn cô ở như thế nào thì cứ sắp xếp tùy theo sở thích của mình là được.

Khương Nặc sẽ ở một mình trên lầu ba.

Tuy xác suất là rất nhỏ nhưng nghĩ đến việc tương lai sẽ xuất hiện sinh vật biến dị biết bay, để mẹ ở lầu hai vẫn an toàn hơn một chút.

Lầu một tạm thời để không.

Buổi tối trời rất lạnh, Khương Nặc lại chuẩn bị thêm một lò sưởi nhỏ.

Độ ấm thoải mái, hai mẹ con ngồi cạnh bàn nhỏ, lấy thức ăn từ trong không gian ra, vừa trò chuyện vừa ăn cơm.

TBC

Mấy món này đều do mẹ cô làm, bà ấy không nhịn được cảm khái: “Bây giờ nấu cơm cũng không tiện như khi trước, cũng may lúc đâu chuẩn bị đủ nhiều.”

“Mẹ muốn nấu cơm cũng không phải là chuyện gì khó.” Khương Nặc nói: “Con làm cho mẹ một thùng đựng hàng riêng, bỏ dụng cụ làm bếp vào đỏ, làm thành một phòng bếp nhỏ, mẹ cứ nấu ăn bên trong là được, chỉ là như thế thì khói dầu sẽ tỏa ra rất nhiều, thỉnh thoảng nấu thì được.”

“Yên tâm đi, thân thể mẹ vẫn tốt lắm.” Vu Nhược Hoa gắp đồ ăn cho cô rồi giải thích: “Với lại cũng không cần gấp gáp, chờ mọi người sắp xếp ổn thỏa, ở lâu rồi thì cũng quen thuộc hoàn cảnh, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, cái nào tiện làm thì lại làm, bây giờ chúng ta cứ ăn những thứ sẵn có này trước đi.”

Nói tới đây, bà ấy tạm dùng một lúc: “Lầu một có một phòng bếp lớn như vậy, ngày mai mẹ thu dọn một chút, thỉnh thoảng vẫn phải nấu nướng chứ nhà cửa không có chút khói lửa này thì rất kỳ quái.”

Khương Nặc nghe thế thì mỉm cười, mẹ chính là mẹ, vĩnh viễn là hậu phương mang lại cảm giác an toàn cho cô, cô nhỏ giọng nói: “Đều nghe mẹ.”

...

Phòng ngủ của Lý Mộng cũng ở lầu ba.

Cô ấy quét dọn phòng ngủ xong thì lại bày một chiếc lều ra.

Nhà cô ấy có sẵn lều trại, cũng có lò nướng BBQ, Đàm Linh là người yêu thích sự mới mẻ, có một lần cô ấy nói muốn đi cắm trại ngắm mặt trời mọc nên bọn họ đã mua sắm rất nhiều thứ chuẩn bị cho buổi cắm trại đó, cuối cùng có một người bạn không đi nữa, Đàm Linh cũng không còn hứng thú.

Đến bây giờ mấy thứ này mới có tác dụng.

Củi gỗ bắt lửa cháy lên khiến căn phòng trở nên ấm áp, cô ấy ngồi bên cạnh lều trại dưới ánh lửa, quấn một chiếc chăn nhỏ, bên cạnh là một chiếc bàn con, bắt đầu ăn thịt khô và bánh rau mẹ Vu cho.

Bánh rau mẹ Vu làm vô cùng ngon, Lý Mộng không thể nào mô tả được, không chỉ là hương vị ngon miệng mà sau khi ăn xong còn cảm thấy rất thoải mái, được bổ sung rất nhiều thể lực.

Hiện tại không dễ gì có được rau dưa tươi mới, đối với hành động của mẹ Vu cùng Khương Nặc, cô ấy hiểu rất rõ ý nghĩa của nó, đây không chỉ là một hành động đơn giản bình thường mà là cách bọn họ bày tỏ thiện ý.

Nhiều lúc không cần phải nghe người ta nói gì mà chỉ cần nhìn vào hành động của họ là rõ.

Lúc trước lấy hết dũng khí gõ cửa tầng ba mươi lăm, vốn là muốn tìm cho mình một đường lui, không ngờ hôm cô ấy gõ cánh cửa đó thì cũng đồng thời mở ra một lối đi khác cho vận mệnh của mình.

Cuộc sống chính là như vậy, không ngừng mất đi cũng không ngừng có được.

Cô ấy rất quý trọng nhất thứ có được lúc này.

Cô ấy là người thích hưởng thụ sự cô độc, thích có không gian riêng tư của mình, thích an tĩnh làm việc mình thích.

Nhưng đồng thời, cô ấy cũng rất coi trọng bạn bè, đôi khi cũng muốn có người cùng ăn uống cùng tâm sự.

Điều đó khiến cho cô ấy và Khương Nặc ở chung rất tự nhiên thoải mái.

Mỗi người có không gian riêng nhưng cũng có thể cùng nhau luyện tập, cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn no, Lý Mộng chui vào ổ chăn trong lều trại, há mồm ngáp một cái rồi chuẩn bị đi ngủ.

Sáng mai vẫn còn bận rộn lắm.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-162.html.]

Bên phía Ngô Đại Giang.

Trong phòng chứa quần áo có bày một chiếc giường xếp, đó là chỗ ngủ của Ngô Tiểu Giang.

Ngô Đại Giang đã để hết đồ đạc của mình ở dưới lầu một, lúc này mới khiêng một tấm nệm lên, trực tiếp đặt xuống sàn nhà, sau đó lại phủ lên một chiếc chăn, miễn cưỡng cũng được coi là một chiếc giường.

Ly hôn khi con gái mới được bốn tuổi, từ đó trở đi Ngô Đại Giang vẫn luôn chăm sóc con bé, nhưng trước giờ con gái vẫn luôn ngủ riêng, độc lập quen rồi, bây giờ đã chín tuổi, sao có thể ngủ chung giường với người khác.

Tiếp đó, anh ta bắt đầu nhóm lửa.

Không gian phòng chứa này khá nhỏ, nhiệt độ nóng lên rất nhanh, chỉ một lúc là ấm áp.

Hai ba con bắt đầu xiên thịt dê vào đũa, đặt lên ngọn lửa nướng chín, mùi hương lan tràn, cả hai cũng ăn được một bữa ngon lành.

Lúc còn ở tiểu khu bọn họ không dám làm những việc này.

Mỗi lần ăn cơm đều phải trốn trong phòng làm việc vừa ăn vừa cẩn thận giữ cửa, sợ khiến người khác ngửi thấy mùi đồ ăn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có thể yên tâm nướng thịt.

“Thích ngôi nhà mới này không?” Ngô Đại Giang hỏi.

“Thích!” Con gái trả lời không chút do dự.

Có thể nướng thịt, không cần phải lén lút ăn cơm, chung quanh cũng không có những thứ đáng sợ.

Mọi thứ đều rất tốt.

“Ba ba.” Ngô Tiểu Giang đột nhiên hỏi: “Nếu chủ nhân của căn nhà này trở lại, ba sẽ trả căn nhà mới này của chúng ta lại cho họ sao?”

Ngô Đại Giang sửng sốt một hồi, sau đó lại nghiêm túc nói: “Ba sẽ không.”

Anh ta nhìn vào mắt Ngô Tiểu Giang rồi nói: “Tiểu Giang, hiện tại không giống như trước kia, có đôi khi chúng ta phải ích kỷ một chút thì mới có thể sống tốt được, con có hiểu không? Để có thể vào căn nhà này ở, chúng ta đã bỏ ra tất cả mọi thứ, đám người cô Khương cũng phải trả giá rất nhiều, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.”

Ngô Tiểu Giang khẽ gật đầu.

“Nhưng chúng ta sẽ bồi thường cho người ta một chút, nếu người nọ không nhận thì chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chúng ta có thể cố gắng không biến thành kẻ xấu trong phạm vi năng lực của mình nhưng không thể không biết tự lượng sức, hại người hại ta.”

Mấy ngày nay Ngô Đại Giang đã nhìn thấy quá nhiều thảm kịch.

Anh ta có thể sống được tới bây giờ, ngoài việc do bản thân có một chút tay nghề ra thì phần lớn vẫn là dựa vào may mắn.

Anh ta nói những lời này chỉ là vì muốn nhân cơ hội nói với con gái một đạo lý.

Trên thực tế, vấn đề sở hữu căn biệt thự này không phải là chuyện nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh ta.

Trách nhiệm của anh ta là tận hết khả năng bố trí mạng lưới phòng thủ để bảo vệ căn nhà này thật tốt, chỉ cần lo làm việc mình nên làm là được.

Việc không nên làm nhất chính là không biết tự lượng sức mình.

Lý Mộng dọn hết đồ đạc thuộc về mình trên tầng ba mươi lăm đi hết thì vẫn luôn ở trong biệt thự này sắp xếp thu dọn, chưa từng quay về tiểu khu.

Không phải đồ của cô ấy thì cô ấy tuyệt đối không chạm vào.

Lúc Khương Nặc đi phá cửa gỗ, cô ấy còn tới hỏi thăm một tiếng: “Có cần tôi giúp cô không?”

Khương Nặc nói: “Không cần, mẹ tôi giúp tôi là được, chúng tôi có hai người còn bên chỗ cô chỉ có một mình cô, công việc nhiều như vậy, đừng bận tâm tới tôi.”

Lý Mộng gật đầu, cảm thấy lời này cũng rất có lý.

Bị lũ lụt nhấn chìm lâu như vậy, ngoài việc phải lau dọn quét tước thì còn phải gia cố rất nhiều nơi vì ốp tường đã bong ra từng mảng lớn, vết bẩn dính khắp nơi.

Loading...