Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:35
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khóa cửa của biệt thự số 2 là Lý Mộng tự mình lắp, trước đó đã đưa cho Khương Nặc một chiếc chìa khóa. Nhưng lúc này cửa không hề đóng mà để mở.
Khương Nặc đi vào tìm Lý Mộng, đưa túi ớt cho cô ấy.
Sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.
Khương Nặc theo cô ấy đi lên lầu hai.
Đồ đạc của Lý Mộng phần lớn đều đặt ở lầu một, miệng túi đều buộc chặt, sắp đặt rất gọn gàng, không có thứ gì bị đập hỏng.
Tầng hai là nơi cô ấy trữ nước.
Thùng nước và thùng hóa chất đều có nắp nên vẫn còn tốt.
Vì không để nước bị bụi bặm và côn trùng làm ô nhiễm nên trước đó Lý Mộng đã đóng nắp toàn bộ, còn dùng màng bảo vệ thực phẩm và keo dính dán kín lại.
Phòng làm việc bị những chiếc thùng này chất kín, gần như không có không gian để đổ xuống, cho nên không thấy nước bị vãi ra.
Nhưng nước trong bể bơi phao thì không được như vậy.
Vì tránh bụi, Lý Mộng dùng bạt nhựa đậy bể bơi phao rồi đơn giản buộc lại bằng dây thừng.
Phòng ốc rung lắc mãnh liệt, nước bị vẩy ra rất nhiều.
Bây giờ trên tầng hai toàn là nước, Lý Mộng vẫn đang quét dọn, nước khó khăn lắm mới tích được chảy dọc xuống cầu thang, trông cô ấy rất đau lòng.
Khương Nặc nhìn một chút, những bể bơi này không cách nào đóng nắp, nước bị vẩy ra là chuyện khó tránh khỏi.
Chỉ có thể nhét hết bể bơi phao vào một căn phòng để giảm mức độ lắc lư xuống, lại buộc bạt nhựa chặt hơn một chút.
Giảm thiểu tổn thất ít được chừng nào hay chừng đó.
Bể bơi trước đó đầy nước nên nước chảy ra rất nhiều, hiện tại nước trong bể chỉ còn lại có một nửa, có lắc cũng không lắc được bao nhiêu.
Cuối cùng vẫn có thể giữ lại một phần.
Cô nói với Lý Mộng: “Cô đừng lo lắng quá, bể nước của tôi hàn rất chắc, tôi còn trữ được chút nước, sẽ không thiếu nước uống.”
Lý Mộng nghe vậy thì cười khổ.
“Tôi... tôi không muốn nợ cô quá nhiều. Nếu như gánh nặng mà tôi mang lại còn nhiều hơn cả giá trị của bản thân thì tại sao cô phải dẫn tôi theo làm gì? Khương Nặc, như thế này không giống cô chút nào.”
Khương Nặc nhìn cô ấy, chậm rãi nói: “Không nên xem thường giá trị của chính mình.”
Ánh mắt Lý Mộng chấn động, không rõ là cảm động hay là kinh ngạc, đột nhiên ánh mắt cô ấy có chút chua xót.
TBC
Lý Mộng xoa mắt, sau đó tiếp tục lau nước trên sàn nhà, không cho chúng chảy xuống tầng một.
Phòng của Lý Mộng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường được trải thảm lông cừu, nhìn rất ấm áp.
Một ổ cắm điện được nối với bình điện, bên cạnh là xe đạp thể thao tích điện.
Đồ dùng rửa mặt đều đựng trong túi nhỏ, treo trong phòng vệ sinh.
Tổn thất duy nhất chính là tấm gương trong phòng vệ sinh bị vỡ vụn, tấm gương này là cô ấy tháo từ tầng 6 chuyển đến tầng 35 rồi lại chuyển đến đây.
Gương được dán lên tường, không phải là rất chắc, bị chấn động rớt trên mặt đất, vỡ vụn.
Khương Nặc quét mảnh vỡ vào thùng rác rồi đem ra ngoài ném đi.
...
Về phía Ngô Đại Hà, từ khi chuyển tới đây, anh ta dành phần lớn thời gian để xây dựng mạng lưới phòng thủ cho biệt thự, kiểm tra đường dây điện, lắp ống nước trong nhà mình, còn phòng ở vẫn chưa sắp xếp gì, đến giờ vẫn ngủ trên chiếc giường tạm bợ trong phòng thay đồ.
Chỉ cần nhà cửa không xảy ra vấn đề thì anh ta cũng không có gì cần dọn dẹp.
Sau khi Vu Nhược Hoa chuyển chuồng dê và chuồng vịt xuống thì nhờ Ngô Đại Hà dựng giúp một cái lều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-168.html.]
Chuyện này đơn giản, Ngô Đại Hà nhanh chóng làm xong, sau đó muốn bắt tay xây dựng một căn nhà an toàn.
Học kiến trúc và tự tay xây dựng là hai chuyện khác nhau, trong tay Ngô Đại Hà có rất nhiều vật liệu xây dựng, gỗ cũng không thiếu, nhưng thực tế lúc bắt tay vào làm thì lại nhất thời không biết phải làm như thế nào.
“Nếu sư huynh của tôi ở đây thì tốt rồi, nghề mộc của anh ấy rất tốt, là tay nghề tổ truyền, bản thân lại thích nghiên cứu, cái gì cũng biết làm.” Ngô Đại Hà thở dài: “Tôi thì không được.”
Cuối cùng, anh ta dùng tấm ván gỗ và tôn màu miễn cưỡng dựng một căn phòng nhỏ không khác lều vải là mấy ở bên cạnh biệt thự.
“Chỉ có thể làm lớn cỡ này, lớn hơn nữa thì kết cấu không ổn định.” Anh ta cau mày nói: “Gian này có thể miễn cưỡng ngủ hai người, tôi dựng thêm hai gian nữa, trước khi trời tối hẳn là có thể làm xong.”
“Không cần, tôi với Lý Mộng đều có lều vải.” Khương Nặc nói với anh ta: “Chúng ta đặt lều vải và phòng nhỏ chung một chỗ, ở giữa đốt một đống lửa, trong thời gian ngắn vấn đề không lớn.”
Lý Mộng cũng nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta không thiếu củi lửa, đống cọc gỗ này đủ đốt rất lâu, còn có thể tiết kiệm chút cọc gỗ, ra ngoài chặt thêm ít cành cây để đốt.”
Ngô Đại Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Phòng nhỏ bị lọt gió nghiêm trọng, anh ta tìm được một cuộn vải chống gió trong đống vật liệu, dùng nó chắn gió tạm thời.
Mặt đất trải tấm ván gỗ để chống ẩm, sau đó là thảm bông, lại phủ chăn lên, còn thừa một chút không gian thì đốt một chậu lửa lớn, rất ấm áp.
Lúc này Khương Nặc và Lý Mộng cũng dựng lều vải lên, đóng đinh lắp đặt ổn thỏa.
Khương Nặc dùng lều vải lớn, kháng lạnh chống ẩm đều tốt, đủ để cô và mẹ nghỉ ngơi.
Bên ngoài lều có đống lửa, trong lều cũng có thể đốt lò nhỏ.
Khương Nặc ngồi bên trong một lúc, thậm chí còn nóng đến mức đổ mồ hôi, cô bèn dứt khoát đi ra ngoài. Lý Mộng còn sợ cô lạnh, quấn cho cô một cái chăn lông nhỏ.
Lúc các cô bận rộn dựng lều vải, Vu Nhược Hoa ở bên kia dùng đá, gạch, bùn đắp thành một cái bếp đất.
Bà ấy bắc nồi lên, sau đó đi xách một xô nước và bắt đầu nấu ăn.
“Mấy ngày nay không tiện, để dì nấu cơm cho mấy đứa. Tình huống đặc biệt, chúng ta ăn uống đơn giản thôi, đừng khách khí với dì.” Vu Nhược Hoa cởi mở nói.
Bà ấy vo gạo bỏ vào nồi, thổi lửa nấu cơm, sau đó, mở mấy hộp thịt kho, rửa sạch ớt rồi băm nhuyễn, chuẩn bị nấu một bữa đơn giản.
Tuy rằng chỉ tùy tiện nấu một bữa, nhưng song song với củi lửa tiếp tục cháy, mùi thơm của thịt hộp chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp nơi.
Lúc này, A Muội ra ngoài lang thang một lúc lâu đã trở về.
“Gâu gâu ~”
Nó từ trên cửa nhảy vào, bước đi nghênh ngang như thể lục thân bất nhận, dáng vẻ đắc ý đi tới trước mặt Vu Nhược Hoa để hiến bảo.
Khi nó đến gần, Vu Nhược Hoa mới nhìn thấy trong miệng nó đang ngậm một con gà rừng.
“Gâu gâu ~ “
Nó chỉ mải khoe khoang, mở miệng ra sủa, lại không cẩn thận để con gà rừng nhân cơ hội bay đi.
Vẫn là Khương Nặc phản ứng nhanh, đưa tay tóm con gà rừng kia lại.
Con gà rừng không lớn nhưng vẫn béo mập, xem ra cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu, chỉ cần tránh xa con người thì những loài động vật này sẽ có cách sinh tồn riêng của mình.
Nhìn hai cái cánh của nó không ngừng đập, Vu Nhược Hoa vui vẻ tiếp lấy, không ngừng khen A Muội.
Nhưng bây giờ không tiện lấy phần thưởng ra cho nó ăn, A Muội gào khóc cả một lúc lâu nhưng cũng chẳng nhận được gì ngoại trừ ôm đầu vuốt ve mấy cái, nó tức giận đi sang một bên nằm úp sấp.
Vu Nhược Hoa tiện tay nhặt mấy cọng cỏ, quấn thành một sợi dây thừng, dùng dây thừng nhanh chóng trói gà lại, ném tới bên cạnh chuồng vịt.
“Ngày mai ăn cơm là có thêm món ăn rồi, huyết gà có thể kết hợp với thịt hộp để làm món Mao Xue Wang, thịt gà thì làm món gà kho củi, lòng mề thì xào với ớt nữa là được.”
Nghe bà ấy nói như vậy, trong mắt Ngô Tiểu Giang lập tức hiện lên vẻ chờ mong.
Khi khói của lò đất lượn lờ hòa quyện với mùi thơm của thức ăn bay ra, bao nhiêu mệt mỏi, phiền muộn ưu tư của một ngày cũng theo đó mà nhạt đi không ít.
Dù trời có sập thì mọi người cũng phải ăn.
Tay chân của Vu Nhược Hoa không chỉ nhanh nhẹn mà khi đứng ở bên cạnh bếp lò, thần thái của bà ấy cũng thả lỏng làm cho người ta cảm giác được nấu cơm đối với bà ấy mà nói là một chuyện vừa tự nhiên lại vừa vui vẻ.